Tề Đẳng Nhàn ôm hai tỷ vừa mới đến tay và rời đi, trong lòng vô cùng thoải mái, mặc dù trước đây hắn cũng rất giàu có nhưng chỗ tiền đó đều là tiền của người khác.
Còn chỗ tiền này đều là tiền mình kiếm về từng đồng từng cắc một... à... lừa về mới đúng!
“Đợi đến khi diễn ra hội nghị Long Môn Thượng Hải, lúc Giang Sơn Hải cầm ngọc tủy giả và xuất hiện với vẻ đầy tham vọng, không biết đó sẽ là cảnh tượng như thế nào đây nhỉ? E rằng sẽ buồn cười đến chết ông đây mất thôi!” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà cười trên nỗi đau của người khác.
Bất cứ ai bỏ ra hai tỷ để mua về một thứ đồ giả e rằng đều sẽ phải tức đến hộc máu ngay tại chỗ thôi nhỉ!
“Bạn gái ơi, cô đang ở đâu thế? Tôi vừa mới lấy được một ít tiền từ chỗ của bố cô, tôi chia một ít cho cô này!” Tề Đẳng Nhàn gửi một tin nhắn cho Giang Khuynh Nguyệt.
Kể từ khi trở thành bạn bè, hai người chưa bao giờ liên lạc với nhau.
Đây là lần đầu tiên Tề Đẳng Nhàn gửi tin nhắn cho cô ta.
Giang Khuynh Nguyệt nhận được tin nhắn của Tề Đẳng Nhàn thì không khỏi sững sờ, sau đó cười khẩy và trả lời: “Đồ đàn ông cặn bã, ai là bạn gái của anh, tôi đâu có thừa nhận đâu!”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Số tiền ở chỗ tôi đủ để cô gánh vác tất cả mọi thứ của mẹ cô, không cần thì thôi vậy.”
Hắn cũng là một người có lương tâm, hắn rất thông cảm cho hoàn cảnh của Giang Khuynh Nguyệt, vả lại, nếu như không chia bớt số tiền bất chính này cho cô ta thì sẽ khiến cho hắn cảm thấy không yên lòng.
“Anh đến studio của tôi đi! Tôi gửi địa chỉ cho anh rồi đấy!” Giang Khuynh Nguyệt suy nghĩ một chút, cho dù là thật hay giả thì hiện tại cô ta thực sự cần rất nhiều tiền, vậy nên cô ta đã trực tiếp gửi định vị cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn lập tức gọi một chiếc xe và đi thẳng đến studio của Giang Khuynh Nguyệt.
Giang Khuynh Nguyệt tự mình mở một studio không lớn cũng không nhỏ, dưới trướng đào tạo một vài người mẫu, chuyên môn nhận quảng cáo thời trang và làm người đại diện cho một số sản phẩm.
Vì để kiếm tiền, cô ta thường xuyên tự mình ra trận.
“Giang Sơn Hải thật đúng là không ra gì, mình lừa ít mất rồi.” Sau khi tìm hiểu tình hình, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút hối hận.
Chẳng bao lâu sau, Tề Đẳng Nhàn đã đến được studio của Giang Khuynh Nguyệt.
Studio này là một phòng cho thuê, ở thành phố Thượng Hải này, tiền thuê mỗi tháng cũng không hề rẻ.
Lúc này, Giang Khuynh Nguyệt đang sửa sang lại một bộ ảnh của người mẫu, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đến rồi, cô ta tiện tay đóng tài liệu lại và nói: “Anh không liên lạc với tôi, tôi sắp quên mất anh là ai luôn rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nói với giọng bất ngờ: “Có lẽ đó là lần đầu tiên cô bị đàn ông đuổi xuống xe, ấn tượng phải rất sâu sắc mới đúng chứ?”
Nghe thấy lời này, Giang Khuynh Nguyệt không khỏi sững sờ một lúc, sau đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, tên đàn ông cặn bã này còn có mặt mũi để nhắc đến chuyện đó à?
Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có hơi hối hận, hội chứng EQ thấp bất thình lình lặp đi lại lại của mình lại tái phát rồi, có lẽ là do dạo gần đây bị rút cạn nhiều quá...
Nhị đương gia của chúng ta chính là người đàn ông đã tôi luyện ra thứ EQ cao ngất trời, nhất định chỉ là do sức khỏe không ổn định cho nên mới hoa mắt chóng mặt và nói ra những lời như vậy mà thôi.
Giang Khuynh Nguyệt đứng dậy và nói: “Qua bên kia ngồi nói chuyện đi!”
“A, quần tất đen...” Giang Khuynh Nguyệt đến gần cơ thể cao mét tám, mặc váy ôm mông kết hợp với quần tất đen, lực sát thương đó quả thực quá khủng khiếp.
Giang Khuynh Nguyệt hừ lạnh một cái và nói với giọng khinh bỉ: “Đẹp lắm nhỉ? Nếu như anh ân cần với tôi hơn một chút, nói không chừng sau này tôi còn có thể cho anh sờ thử xem.”
Cô ta nói điều này với một chút giễu cợt, ý nghĩa rất đơn giản - anh đừng bao giờ ôm cái mộng ảo tưởng như vậy nữa.
Mặc dù vô cùng không thích Tề Đẳng Nhàn nhưng Giang Khuynh Nguyệt vẫn rất có tố chất, trước tiên là đi rót nước nóng, sau đó là pha cà phê Lam Sơn mà bình thường mình cũng không nỡ uống, lại cầm thêm hai miếng bánh ngọt nhỏ xinh ra để chiêu đãi.
Tề Đẳng Nhàn thấy cô ta tiếp đón lịch sự thì cảm thấy cô gái này cũng không tệ, so với bố cô ta là Giang Sơn Hải thì mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần.
“Lần trước cô đã từng nói với tôi về tình hình của mẹ cô.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến anh chứ? Anh cũng đâu có giúp được gì! Nếu như anh có tiền thì tôi còn có thể đi tìm anh để vay một chút.” Giang Khuynh Nguyệt thở dài một hơi và nói.
“Anh nhìn studio của tôi đi... Thực ra làm ăn cũng không tồi lắm, các người mẫu dưới trướng tôi ngày nào cũng bận đến phát điên.”
“Nhưng lợi nhuận cũng chẳng nhiều, tiền thuê nhà, điện nước là đi ngay một khoản lớn, tiền mời nhiếp ảnh gia còn khủng khiếp hơn nữa...”
“Mỗi một tháng có thể để dư ra mười vạn để gửi cho mẹ tôi là đã khá lắm rồi, thế nhưng anh biết đấy, ở bên Đức, sức mua của đồng tiền EUR và đồng tiền của Hoa quốc hoàn toàn không phải là ở cùng một đẳng cấp.”