Tề Đẳng Nhàn nói: “Văn Dũng Phu chết ở trong tay tôi mà, cái thứ này đương nhiên là phải ở trong tay tôi rồi, ông không biết à?”  

 

 

Lúc này đầu óc Giang Sơn Hải mới bỗng giật mình và đột nhiên nhớ tới chuyện này, nghe đồn chính là như vậy, Văn Dũng Phu chết ở Trung Hải, chính là chết ở trong tay một người trẻ tuổi tên là Tề cái gì gì đó, lúc ấy ông ta cũng không quá để tâm.  

 

Điều này làm cho Giang Sơn Hải vừa khiếp sợ vừa mừng điên lên, điều làm cho ông ta khiếp sợ chính là, người ở trước mắt ông ta bây giờ vậy mà lại là kẻ đầu sỏ đã đánh chết Văn Dũng Phu, điều làm cho ông ta mừng điên lên chính là, hắn vậy mà lại nắm giữ ngọc tủy của giám đốc!  

 

Có điều, suy nghĩ của ông ta lại đột nhiên xoay chuyển, ông ta lạnh lùng nói: “Không đúng! Nếu như cậu đánh chết Văn Dũng Phu thì tại sao hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc lại đi theo cậu?”  

 

Tề Đẳng Nhàn phì cười một tiếng và nói: “Cái mạng của Văn phu nhân còn đang ở trong tay tôi, bọn họ dám không nghe lời của tôi sao?”  

 

Giang Sơn Hải kinh ngạc nói: “Cậu mới có tí tuổi đầu mà đã có thủ đoạn độc ác như thế rồi à? Thậm chí còn kiểm soát cả Văn phu nhân nữa?!”  

 

Tề Đẳng nhàn nói: “Chả thế thì gì? Hay là ông đi nghe ngóng thử xem, cái mạng đó của Văn phu nhân có phải là tôi nhặt về cho bà ta hay không.”  

 

Giang Sơn Hải không nói gì nữa mà chỉ nhìn vào ngọc tủy trong tay Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt say mê.  

 

Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nắm ngọc tủy vào trong lòng bàn tay, không cho ông ta nhìn nữa rồi cười nói: “Sao nào, bây giờ có phải là có thể bàn chuyện làm ăn rồi hay không?”  

 

“Ha ha ha, con rể ngoan, ngồi xuống từ từ nói chuyện nào! Chúng ta thậm chí còn có thể bàn bạc chuyện kết hôn cơ mà, cậu xem, Giang Khuynh Nguyệt gả cho cậu vào lúc nào thì hợp lí?” Vẻ mặt Giang Sơn Hải bỗng chốc thay đổi và nói với giọng nhiệt tình không gì sánh được.  

 

Tề Đẳng Nhàn vô cùng khinh thường thứ nhân phẩm này của ông ta, hắn nói: “Đừng có lôi kéo làm quen nữa, vô dụng cả thôi. Tôi nói rồi, phải xem ông có chịu bỏ tiền ra hay không!”  

 

Giang Sơn Hải ngẩn người trong chốc lát rồi cau mày nói: “Người một nhà nhắc chuyện tiền nong làm gì chứ! Đồ của tôi chẳng phải sau này cũng là đồ của cậu hay sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi đi tìm Tống Chí Mai nhá, người ta vừa tặng con gái vừa tặng tiền, có thành ý ghê lắm!”  

 

Giang Sơn Hải vội vàng đứng dậy và nói: “Từ từ, chờ đã, có gì từ từ nói mà!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười và nói: “Nếu không phải tôi thấy Giang Khuynh Nguyệt lớn lên xinh xắn, dáng cao chân dài thì tôi cũng chẳng thèm đến đây thương lượng với ông đâu, Tống Chí Mai có thành ý hơn ông nhiều lắm.”  

 

“Phù... Bà ta ra cái giá như thế nào?” Giang Sơn Hải thở phào một hơi và chậm rãi hỏi.  

 

“Nhiều thế này này.” Tề Đẳng Nhàn giơ một ngón tay lên rồi lắc lắc.  

 

Giang Sơn Hải nói: “Một trăm triệu? Tống Chí Mai keo kiệt quá đấy, tôi trả năm trăm triệu để mua đứt ngọc tủy trong tay cậu!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Phó giám đốc Giang nghĩ sai rồi thì phải, cái giá mà Tống Chí Mai đưa ra là một tỷ.”  

 

“Một tỷ! Không thể nào, bà ta làm gì có nhiều tiền như thế chứ!” Giang Sơn Hải sững sờ trong chốc lát rồi nói với giọng phủ định.  

 

“Thế thì thôi vậy.” Tề Đẳng Nhàn xoay người chuẩn bị rời đi.  

 

Giang Sơn Hải vội vàng nói: “Từ từ, chờ đã! Tôi cũng trả một tỷ, hơn nữa còn gả Giang Khuynh Nguyệt cho cậu.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khinh thường: “Không có thành ý, Tống Chí Mai cũng trả một tỷ và cũng bằng lòng gả con gái cho tôi, hơn nữa còn muốn tặng tôi một chiếc Aston Martin One-77. Tôi cảm thấy vẫn là bán cho bà ta thì hơn!”  

 

Khóe miệng Giang Sơn Hải điên cuồng co rút, luôn cảm thấy cái tên này đang thừa nước đục thả câu!  

 

Có điều, ông ta cũng hiểu rất rõ, nếu như viên ngọc tủy này rơi vào tay của Tống Chí Mai thì sẽ có hậu quả như thế nào.

 

“Hai tỷ, nếu còn mặc cả nữa thì tôi sẽ đi luôn.”  

Tề Đẳng Nhàn nhìn Giang Sơn Hải, giơ hai ngón tay ra và trực tiếp hét giá.  

 

 

Sau khi nghe thấy con số này, Giang Sơn Hải ngẩn người một lát, sau đó vẻ mặt trở nên khó coi, không ngờ rằng khẩu vị của Tề Đẳng Nhàn lại lớn đến như vậy.  

 

 

Vừa mới mở miệng đã đòi hai tỷ, thật sự coi tiền là thứ được gió lớn thổi tới hay sao?  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không muốn à? Không muốn thì thôi vậy, tôi bán cho Tống Chí Mai là được rồi, ít nhiều gì người ta còn tặng tôi thêm một chiếc siêu xe.”  

 

 

Giang Sơn Hải nói: “Chờ đã! Tôi bằng lòng trả số tiền đó, tôi sẽ mua viên ngọc tủy này!”  

 

 

Tất nhiên ông ta không thể để Tề Đẳng Nhàn bán ngọc tủy cho Tống Chí Mai rồi, nếu không thì ông ta sẽ rơi vào thế hạ phong trong cuộc chiến tranh giành vị trí giám đốc này mất thôi.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play