Tôn Dĩnh Thục cười cười, nói: “Bạn bè? Trước kia tôi cũng có, nhưng từ sau khi tôi gả vào nhà họ Thôi thì không còn nữa.”
“Cho dù trước đây bạn cũ có liên lạc với tôi, nhưng mà cũng chỉ là nhờ tôi làm việc, tìm tôi vay tiền.”
“Hiện tại sao, càng không cần phải nói…”
“Trong Tài Phiệt Thượng Tinh và nhà họ Thôi, càng không có bạn bè, một đám bọn họ ở sau lưng đều gọi tôi là góa phụ đen.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Cô là góa phụ, cái này tôi biết rất rõ.”
Tôn Dĩnh Thục nhíu nhíu mày, theo bản năng cảm thấy hắn không nói được lời hay nào.
“Nhưng có đen hay không, tôi cũng không biết.” Tề Đẳng Nhàn nói tiếp.
Tay cầm nĩa của Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên siết chặt lại, trên mu bàn tay tinh xảo, gân xanh nổi hết lên, sau đó, hai mắt cô ta tràn ngập sát ý trợn trừng nhìn hắn.
“Họ Tề, anh đi tìm chết đi cho tôi!”
Tôn Dĩnh Thục trực tiếp bùng nổ, hung hăng vỗ mạnh một cái lên mặt bàn, đứng lên đi ra ngoài.
Kết quả cũng là lại tức muốn nổ phổi, bước đi rất nhanh, cộp cộp cộp vài bước đã đi tới cửa, không chú ý bậc thang, ngã một phát dập mông.
Đường đường là bà chủ của Tài Phiệt Thượng Tinh, chật vật đến như vậy, làm cho Tề Đẳng Nhàn nhìn mà bật cười.
Tôn Dĩnh Thục quay đầu nhìn thấy hắn còn đang cười, suýt nữa tức phát khóc, tên này đúng là thằng chó không có lương tâm…
Nhưng mà, Tề Đẳng Nhàn cười thì cười, vẫn đi lên đỡ cô ta dậy, thậm chí duỗi tay giúp cô ta vỗ vỗ bụi đất trên váy.
Còn thuận tay phủi luôn bụi đất trên mông.
Phủi một lát mới cảm giác không thích hợp, vội vàng thu tay lại.
Tôn Dĩnh Thục lại như bị sét đánh, sau đó quay đầu, nước mắt đầy trong hốc mắt trừng mắt nhìn hắn, nói: “Về sau không cần liên lạc nữa, ngoại trừ chuyện trước đây anh đã đồng ý!”
Tề Đẳng Nhàn lại cười nói: “Chắc là cô đi không nổi đâu, để tôi đưa cô vào đi.”
Tôn Dĩnh Thục hiện tại vừa tức giận vừa nóng nảy, vừa mới ngã một cái, rơi cũng không nhẹ, thật sự có hơi không đi nổi, nhưng cô ta cố tình không muốn ở chung với tên chó Tề Đẳng Nhàn nữa.
Tề Đẳng Nhàn đỡ Tôn Dĩnh Thục lên xe, sau đó làm tài xế cho cô ta, đưa cô ta về nhà.
Trong quá trình này, Tề Đẳng Nhàn lại biểu hiện ra vô cùng thân sĩ.
Sau khi đưa Tôn Dĩnh Thục về nhà, cô ta rầm một tiếng đóng cửa lớn lại, ngay cả một câu tạm biệt cũng lười nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Này, Tôn Dĩnh Thục, về sau có chuyện gì phiền toái, có thể tìm tôi nhờ vả.” Tề Đẳng Nhàn ở ngoài cửa cười nói một câu.
Tôn Dĩnh Thục nghe được câu này, sửng sốt, cái tên chó này, vẫn luôn cố ý làm mình tức giận…
Tề Đẳng Nhàn vừa mới tiễn góa phụ Tôn đi, bên này liền nhận được tin nhắn Lý Vân Uyển gửi đến, báo trước thời gian ra sân bay đón người cho hắn.
Đã lâu lắm rồi không gặp, Tề Đẳng Nhàn tất nhiên không dám lơ là, hơn nữa, hắn còn chuẩn bị hết tất cả mọi thứ từ trước.
Mặc dù Lý Vân Uyển không hẳn là người xấu nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn chuẩn bị đầy đủ từ sớm để đảm bảo rằng nếu như Tu La địa võng có ập đến thì ít nhất hắn cũng có thể xử lý nó một cách điêu luyện.
Hắn móc túi quần, một cái chìa khóa xe Ferrari SF90 xuất hiện ở trong tay.
Lý Vân Uyển từ nhỏ đã là thiên kim đại tiểu thư và rất chung tình với mấy món đồ xa xỉ kiểu này, những thứ như xe sang ấy mà, tất nhiên cô ấy sẽ không bao giờ chê nhiều.
Thường thì mấy loại xe thể thao cao cấp như thế này đều cần phải đặt hàng trước, sau đó đợi vài tháng thậm chí là vài năm thì mới có hàng, chỉ riêng phụ kiện tùy chọn thôi đã tốn thêm mấy chục vạn rồi.
Có điều, vì để có thể lấy được chiếc xe một cách nhanh nhất, Tề Đẳng Nhàn đã bảo Văn Tư Thuận thông qua quan hệ để lấy được chiếc xe trong phòng triển lãm, triển lãm vừa mới kết thúc, chìa khóa xe đã được đưa thẳng đến tay hắn.
“EQ của mình đúng là không ai có thể địch lại được mà!” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ với vẻ đắc ý và trực tiếp lái chiếc xe thể thao đến sân bay.
Cũng may là ở Thượng Hải có rất nhiều người giàu, thế nên chiếc xe này ở trên đường trông cũng khá là bắt mắt nhưng cũng tuyệt đối không khoa trương như chiếc Aston Martin One-77.
Đứng đợi ở cửa sân bay một lúc lâu, cốc cafe mua về cũng đã uống hết rồi, mãi mới nhìn thấy bóng dáng của Lý Vân Uyển.