Hồng Thiên Đô đã thuấn di tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, nắm tay vừa nhấc, lại là quyền pháp “Cửu Tinh Liên Châu” vừa rồi đánh tới.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới dừng chân, đúng lúc này cột sống hơi động, tựa như con rồng khổng lồ ngẩng đầu, xoay hông, vèo một cái, một chiêu “Long Hình Đại Khóa Bộ” di chuyển sang bên cạnh Hồng Thiên Đô.
“Này… Sao có thể?!” Trong lòng Hồng Thiên Đô cảm nhận được sự sợ hãi.
Tề Đẳng Nhàn đã chịu phản lực của khí huyết, vậy mà lại vẫn còn có thể khống chế cơ thể cân bằng, thúc giục khí huyết trong cơ thể sử dụng một thân pháp như vậy?
Nhưng mà, Hồng Thiên Đô phản ứng lại cực nhanh, cũng không quay đầu lại, bước chân lùi về sau.
Cộp cộp cộp liên tiếp lui ba bước, ông ta nhấc tay trái lên, một chiêu “Phản Tí Tiễn” chọc thẳng vào huyệt Ngọc Chẩm trên gáy Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn lại vào ngay lúc này bỗng nhiên nằm sấp xuống, vù một tiếng, hai tay hai chân chạm đất, tựa như một con con nhện lớn, dán vào mặt đất tránh đi xa ba mét, liên tục tránh thoát được tay đấm chân đá của Hồng Thiên Đô.
Sau khi hắn đứng thẳng lại, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, sau đó mỉm cười nói: “Ông rất mạnh đấy.”
Nói xong lời này, hắn xoa xoa bàn tay của mình.
Hồng Thiên Đô nói: “Làm được như thế nào?”
“Ông đoán đi!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, hai đầu gối hơi chụm lại, chân đạp Tiểu Toái Bộ nhanh chóng tiến lên, chủ động tấn công.
Hồng Thiên Đô nhìn thấy hắn sử dụng chiêu thức của Vịnh Xuân, nhíu nhíu mày, theo bản năng cảm thấy thể lực của Tề Đẳng Nhàn không đủ, cho nên thay đổi sang loại quyền ít hao tốn sức lực của phụ nữ này.
“Đùng! Đùng!”
Hai quyền của Tề Đẳng Nhàn đánh ra ngoài, đều mang theo kình hình xoắn ốc, nhưng lại bị Hồng Thiên Đô phá giải dễ như trở bàn tay.
Lông mày Hồng Thiên Đô lại chảy máu lần nữa, bước chân đi tiến lên phía trước, một khuỷu tay cũng theo kịp đánh ra!
Chiêu thức không khác vừa rồi lắm!
Nhưng lúc này đây, Tề Đẳng Nhàn không dùng chiêu “Ngàn Cân Thôi Áp” để đỡ, mà dùng hai tay cản lại.
Lần cản này, bước chân hắn lập tức bị chấn đến toàn thân xóc nảy phập phồng, tư thế ra quyền cũng bị đánh tan.
Nhưng mà, song chưởng của hắn lại vẫn vững chắc nâng một khuỷu tay này, trong nháy mắt va chạm, Tề Đẳng Nhàn chuyển động bước chân, cả người bắn ra, gần như lại giống lúc nãy bị đánh bay.
Nhưng bây giờ không giống vậy, trong nháy mắt đụng nhau, hắn ngậm một hơi kình, bàn tay uốn lượn, chuyển lực đạo nghiêng đi ra ngoài.
Nương theo lực này, cả người hắn lui về phía sau, cánh tay vừa động, dường như bắt được một đoạn dây thừng ở trong không trung, kéo thân thể lại, rồi sau đó chính là một cái xoay người một trăm tám mươi độ khoa trương!
“Phi Yến Về Tổ!” Hồng Thiên Đô thân kinh bách chiến, tất nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra thân pháp Tề Đẳng Nhàn dùng là cái gì.
Ở trong nháy mắt Tề Đẳng Nhàn kéo cơ thể về, phản kích cũng bắt đầu rồi!
Hắn dùng Tiên Thủ và Pháo Chủy Ngọc Tiểu Long thường xuyên đánh, cánh tay run rẩy, quyền kình nổ vang, chấn động đến không khí cũng đùng đùng rung động, dường như thực sự có từng viên pháo trúc lớn đang nổ mạnh.
Mọi người phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy Hồng Thiên Đô đã bị thế công của Tề Đẳng Nhàn vây quanh, đầy trời đều là hư ảnh của cánh tay và nắm đấm Tề Đẳng Nhàn xẹt qua, uy lực của mỗi chiêu đều vô cùng to lớn!
Hồng Thiên Đô nghĩ đến Vịnh Xuân Tề Đẳng Nhàn vừa mới đánh, hơn phân nửa là cố ý dẫn quyền kình của ông ta ra, rồi mới bắt đầu phản kích, rốt cuộc, ông ta cũng không phải thần, không có khả năng mỗi chiêu đều bộc phát ra uy lực như vậy được.
“Bẫy rập trong thi đấu, người thanh niên này, tuy rằng tuổi không lớn nhưng với suy xét nhân tâm lại lão luyện thật sự!” Trong lòng Hồng Thiên Đô nhịn không được cảm thán một tiếng, có một loại cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Trong nháy mắt hai quyền của Tề Đẳng Nhàn đánh vào yết hầu, giữa mày, Hồng Thiên Đô bắt được cơ hội, hai chân ổn định, hai cánh tay giao nhau đánh xuống trước mặt!
Trong nháy mắt rời ra được nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn, ông ta chắp ngón tay lại như dao, bỗng chốc vươn cánh tay xuất chiêu!
Một màn này quả thực giống như hai thanh đại đao đang vung ra chém nhau!
Cơ thể Tề Đẳng Nhàn phảng phất như sắp phải ăn hai chưởng của ông ta, cắt ra từ giữa!
Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, cơ thể Tề Đẳng Nhàn quay về phía sau, một chân chống đất, một chân nâng lên, mũi chân giống như một mũi thương chọc vào trái tim của Hồng Thiên Đô!
Hắn né tránh một trảm kích này, đồng thời còn hoàn thành phản kích vô cùng thần kỳ!
“Rầm!”
Trái tim của Hồng Thiên Đô trúng chiêu, trong miệng phụt một tiếng liền phun máu.
Trái tim của ông ta đang hoạt động với công suất cực cao, tuy rằng không khoa trương bằng “Cự Mãng Phun Đan”, nhưng cũng tuyệt đối kinh khủng, giờ phút này bỗng nhiên chịu ngoại lực đả kích, chẳng sợ sức lực của một kích này không nhiều, nhưng cũng đủ làm thân thể ông ta chịu trọng thương!
Một chân của Tề Đẳng Nhàn vừa giẫm, cả người mượn lực lui về phía sau.
Trong miệng Hồng Thiên Đô hộc máu nhưng ông ta lại bật cười ha ha, luôn miệng khen hay, cơ bắp khoa trương trên tấm lưng rộng lại lần nữa kích động, mỗi một lần động đậy lại đánh trúng không khí rung động đùng đùng!