Hà phu nhân khẽ ừ một tiếng, nói: “Tôi chờ.”
Thời điểm Hồng Thiên Đô đang chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, tay bỗng nhiên dừng lại.
Hà phu nhân kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”
Hồng Thiên Đô yên lặng rút tay về, nói: “Không ngờ hắn lại có thể tìm được tôi… Tôi còn tưởng rằng, không ai có thể tìm được tôi chứ.”
Đúng vậy, sao có thể có người nghĩ đến Hồng Thiên Đô sẽ ẩn thân ở cách vách nhà Phó chủ nhiệm phân cục Cục chính trị Thượng Hải được?
Sau khi Hà phu nhân nghe được lời này, sắc mặt biến đổi trở nên trắng bệch, nói: “Anh nói cái gì? Có người tìm được anh, hành tung của anh bị bại lộ rồi?”
Hồng Thiên Đô nói: “Chuyện này không chỉ là bại lộ đơn giản như vậy, vì phòng ngừa tôi chạy trốn, phỏng chừng đã bày ra thiên la địa võng rồi!”
Thân thể Hà phu nhân cũng trở nên run rẩy.
“Yên tâm, cô chỉ là một người phụ nữ vô tội, sẽ không bị liên lụy vào.” Hồng Thiên Đô ha ha cười, đứng thẳng người lên.
Đúng lúc này, cửa bị ai đó gõ vang lên.
Hồng Thiên Đô nói: “Đi mở cửa đi.”
Hà phu nhân nơm nớp lo sợ đi tới mở cửa ra, liền thấy được Tề Đẳng Nhàn đang đứng ở cửa.
“Tiểu Xích Lão, là cậu à?!” Sau khi Hà phu nhân nhìn rõ ràng khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn, chấn động, nằm mơ cũng không nghĩ tới, người tìm tới nơi này vậy mà lại là hắn.
“Hồng Thiên Đô, rốt cuộc cũng tìm được ông!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được nở nụ cười, cứ như thấy được con mồi yêu thích.
Hồng Thiên Đô hơi híp mắt, nói: “Quả nhiên là cậu, đúng là cậu không nuốt lời mà, thật sự rất muốn đánh chết tôi đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nâng tay lên, ôm quyền nói: “Nói vậy thì ông cũng không muốn liên lụy đến vị Hà phu nhân này đúng không, chúng ta đi xuống chơi một chút?”
“Được thôi!” Hồng Thiên Đô cười to nói, lộ ra một loại tinh thần vô cùng dũng cảm.
Hà phu nhân trơ mắt nhìn ông ta lướt qua bên cạnh mình, đi ra khỏi cửa, nhìn chăm chú bóng dáng ông ta, lại phảng phất như nhìn thấy bầu không khí bi tráng và phóng khoáng khi Sở Bá Vương đi về Ô Giang.
Hồng Thiên Đô quay đầu, cười với Hà phu nhân, phất tay nói: “Xin lỗi, hứa hẹn với cô không thể thực hiện được! Tạm biệt!”
Hốc mắt Hà phu nhân đã ươn ướt, nhưng cô ta biết, bản thân không thể giúp gì được.
“Đáng tiếc tôi không có một đồ đệ ưu tú, có thể lấy ra uy hiếp cậu vào lúc này, nói là chỉ cần tôi có bất trắc gì, tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu, nhất định sẽ đánh chết cậu.” Hồng Thiên Đô nhìn Tề Đẳng Nhàn, hơi hơi thở dài nói.
“Hâm mộ à?” Tề Đẳng Nhàn đi vào thang máy.
Hồng Thiên Đô cũng đi theo vào trong thang máy, hai người cứ như vậy đứng sóng vai nhau, đi thang máy xuống dưới.
Hồng Thiên Đô hiếu kỳ nói: “Cậu tìm được tôi như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là cảnh ngục ở một nơi gọi là nhà tù U Đô, người bị giam giữ trong nhà tù ấy đều là mấy người cùng hung cực ác giống như ông.”
“Vì để tìm được ông, tôi điều động ba người lão đồ tể, Dạ Ma, Oán Quỷ, trong nhà tù U Đô có thêm Tham Lang chủ trì hội nghị, một đám người có danh tiếng không kém gì bọn họ tiến hành phân tích ông.”
“Trước khi tìm được ông, chúng tôi đã điều tra qua mười mấy nơi khác. Không thể không nói, thành phố quá lớn cũng không tốt, tìm một người ở Thượng Hải, quả thực chính là mò kim đáy bể”
Hồng Thiên Đô nói: “Vậy tại sao cậu lại chắc chắn tôi ở chỗ này?”
“À…”
“Tôi đã biết.”
“Cậu đã gặp mặt cô ấy, chắc chắn cô ấy đã lộ ra sơ hở nào đó.”
“Nhưng mà, tôi muốn biết, sơ hở này là cái gì?”
Tề Đẳng Nhàn nhìn con số biểu thị số tầng không ngừng giảm xuống, trong nội tâm cũng càng trở nên kích động, nhưng giọng điệu lại càng trở nên bình tĩnh, hắn chỉ chỉ vào cái mũi của mình, nói: “Mùi hương.”