Hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc sau khi nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì bỗng chốc nhìn nhau một cái rồi đều nhao nhao lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn nhún vai một cái và nói: “Văn Tư Thuận, có phải cậu yêu thầm Giang tiểu thư không, cậu sợ tôi thắng rồi thì cô ấy sẽ trở thành bạn gái của tôi à?”
“...”
Vẻ mặt Văn Tư Thuận vô cùng ngạc nhiên, sau đó bất lực gượng cười.
Nghe đi, đây là lời mà con người có thể nói ra hay sao?
Mình suy nghĩ cho hắn mà lại bị hắn cho rằng mình có ý đồ xấu xa.
“Ấy, xem ra trong số những vị khách đang có mặt ở đây không có ai sẵn sàng dũng cảm bước ra vì Khuynh Nguyệt và đánh cược với Diệp Kế Hùng rồi.” Giang Khuynh Nguyệt thở dài một hơi: “Thế thì đành thôi vậy, cơ mà... trước khi tôi kết hôn với anh ta, tôi có một điều kiện này, điều kiện này của tôi sẽ luôn có hiệu lực.”
Lúc này Tề Đẳng Nhàn đã không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của hai người Văn Tư Thuận và Tần Đường Ngọc để bước ra và thản nhiên nói: “Ai bảo không có ai? Tôi làm bạn trai của cô có được không?!”
Hắn vừa mới bước ra và lên tiếng thì đã trực tiếp khiến cho bữa tiệc một phen chấn động, ai nấy đều nhao nhao vươn cổ ra để nhìn xem cái tên liều lĩnh nào lại không biết tốt xấu mà muốn khiêu chiến Diệp Kế Hùng ở trên bàn đánh bài!
“Ha, lại còn dám lên thật này, chém gió để chọc cho mọi người cười thì thôi đi, thực sự lên đó rồi để bị mất mặt thì chẳng còn gì thú vị nữa rồi!”
“Cậu ta nói trước đây mình đã từng thắng được thần bài Diệp Kế Hùng, thật là không biết sự tự tin đó của cậu ta từ đâu mà có nữa...”
“Tôi ngược lại muốn xem xem anh ta sẽ thua đến không còn cả quần lót nữa như thế nào! Người này đã hoàn toàn bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi, cái đồ không biết tốt xấu.”
Đám người ban nãy nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thực sự dám bước ra thì đều không khỏi lên tiếng cười nhạo.
Văn Tư Thuận lại cảm thấy rất khó chịu, anh ta lạnh lùng nói: “Các người còn không có cả dũng khí để đứng ra đối mặt với thất bại thì có tư cách gì để đi châm chọc người khác chứ?!”
Lời này của anh ta khiến cho những người đó đều câm miệng lại.
Mặc dù bây giờ Văn gia đã tuột dốc không phanh rồi nhưng dù sao thì con lạc đà gầy yếu cũng vẫn to hơn con ngựa, bọn họ không dám chọc vào.
“A... cái anh Tề này đúng thật là thích ra vẻ mà, ngăn cũng không ngăn nổi!” Tần Đường Ngọc không nhịn được mà bắt đầu cười khổ và cũng không biết nên làm như thế nào nữa.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn thua ở đây thì cục diện của tương lai sẽ càng trở nên tồi tệ hơn nữa, phải biết rằng thân phận của Diệp Kế Hùng bây giờ chính là con rể tương lai của Giang Sơn Hải!
Đến lúc đó, cho dù hắn có ra mắt rồi thì làm sao có thể thuyết phục được mọi người cơ chứ?
Mọi người sẽ thấy rằng hắn đường đường là một giám đốc mà còn không thể thắng được con rể của phó giám đốc, thế thì còn có mặt mũi nào để ra lệnh cho mọi người nữa chứ?
Khóe miệng Văn Tư Thuận khẽ giật, anh ta bất lực nói: “Hết cách rồi, nếu như anh ta đã lên đó rồi thì chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng ít nhất thì anh ta cũng đừng có thua một cách quá là khó coi mà thôi!”
Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy cuối cùng cũng có người bước ra khỏi đám đông rồi thì ánh mắt bỗng chốc sáng rực lên, sau đó, cô ta gật đầu, mỉm cười và nói: “Tốt lắm, cuối cùng cũng có người bằng lòng đứng ra vì tôi rồi! Tôi sẽ đi sắp xếp sòng bạc ngay đây.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc bàn đánh bạc mà cô ta chuẩn bị từ trước đã được người bê lên trên rồi, một người chia bài mặc một bộ âu phục trên người cũng theo đó mà bước ra.
Những chuyện này đều nằm trong sự kiểm soát của cô ta, chỉ cần Diệp Kế Hùng ngồi xuống bàn đánh bạc thì khả năng anh ta bị thua sẽ vô cùng lớn!
Vẻ mặt của Giang Sơn Hải ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi, ông ta thực sự không ngờ rằng thế mà lại có cái tên nào không cần mạng nữa mà lại dám đứng ra phá hỏng chuyện tốt của ông ta vào ngay lúc này!
Hơn nữa người này lại còn là thằng nhãi trước đó đã từng đắc tội với bà Hà, chính là người mà đôi sư huynh sư muội của Văn gia dắt đến.