“Vậy nên tôi muốn mời anh cùng đi với chúng tôi.”  

 

Tần Đường Ngọc gượng cười với vẻ bất lực và nói.  

 

Trước đây Văn gia đã từng là lãnh chúa ở Thượng Hải và không thua kém gì so với Dương gia chính là bởi vì có Văn Dũng Phu là giám đốc Long Môn, lại cộng với việc Văn Tư Thuận có cái danh là bậc thầy thiếu niên nên hầu như không có ai dám chọc vào bọn họ.  

 

Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc, đúng thật là mình chưa từng gặp cái vị phó giám đốc tên là Giang Sơn Hải kia lần nào, nếu đã có cơ hội này rồi thì hắn cứ đi xem thử xem sao là được rồi.  

 

Hắn còn chưa kịp đồng ý thì Tần Đường Ngọc đã vội vàng bổ sung thêm: “Tề tổng, Giang Khuynh Nguyệt được mệnh danh là mỹ nữ số một Thượng Hải đó!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Được, bao giờ thì đi? Cô nói thử xem nào.”  

 

“Cái đồ háo sắc này, quả nhiên nghe thấy có mỹ nữ cái là vội vàng đồng ý ngay!” Trong lòng Tần Đường Ngọc âm thầm mắng thêm một câu, cảm thấy Dương Quan Quan suốt ngày gọi Tề Đẳng Nhàn như thế cũng không phải là không có lý.  

 

Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được suy nghĩ của Tần Đường Ngọc lúc này thì chắc chắn hắn sẽ kêu oan, rõ ràng là vốn dĩ hắn cũng đang chuẩn bị đồng ý mà!  

 

“Sao thế, lại có chuyện gì à?” Dương Quan Quan đang đọc sách, nghe thấy Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại thì lập tức quay đầu sang hỏi.  

 

“Đúng đó.” Tề Đẳng Nhàn đặt điện thoại xuống và cười với cô ấy: “Ngày mai tôi sẽ đi tham gia một buổi tiệc sinh nhật, nhân vật chính là Giang Khuynh Nguyệt, con gái của Giang Sơn Hải, phó giám đốc Long Môn Thượng Hải.”  

 

“Nghe nói cái cô Giang Khuynh Nguyệt này chính là mỹ nữ số một Thượng Hải.”  

 

Dương Quan Quan hừ lạnh một cái và nói: “Cái gì mà mỹ nữ số một, một cái bình hoa mà thôi, có biết đánh nhau như tôi không chứ?”  

 

“Cái đồ thô lỗ này!” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp lườm cô ấy một cái và thản nhiên nói.  

 

Hắn cũng không biết việc mình đào tạo Dương Quan Quan thành cái tính cách thô lỗ này rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa..

 

Suy nghĩ của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc thay đổi, thô lỗ cũng khá tốt mà, ít nhất thì cũng không cần lo đến việc sẽ bị người khác bắt nạt.  

 

Hơn nữa, sau khi luyện võ tốt rồi thì sự dẻo dai của cơ thể sẽ vô cùng tuyệt vời, khi mở khóa các tư thế thì chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay hay sao? Mới chỉ nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.  

 

Hắn ở lại trong bệnh viện với Dương Quan Quan thêm một buổi tối nữa, nhưng còn đám người của nhà tù U Đô thì lại chẳng hề ngơi nghỉ.  

 

Uy quyền của Tề Bất Ngữ còn cao hơn so với Tề Đẳng Nhàn một bậc, ông ấy ở đó giám sát, không có một ai dám lười biếng, ai nấy đều dốc hết sức để phân tích và bàn luận, không hề có lấy một chút lơ là.  

 

Sau khi phân tích hết cả một đêm, bọn họ đã lấy được không ít tin tức, còn về việc nó có tác dụng hay không thì chỉ đành đợi xem kết quả sau khi điều tra thôi.  

 

Tề Đẳng Nhàn ăn bơ làm biếng, hắn phát huy hết đặc điểm của một nhà tư bản chó má, bản thân thì lười biếng nhưng lại thúc giục ba người khổ cực nhóm Đồ Phu tiếp tục đi điều tra.  

 

“Hôm nay cứ nằm yên mặc kệ sự đời vậy...” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một cách bất lực, mấy ngày gần đây tinh thần của hắn đã phải căng thẳng quá mức rồi, dù sao thì hắn vẫn luôn phải cảnh giác xem Triệu Hồng Tụ liệu có ra tay với mình hay không.  

 

Cũng có lẽ là Triệu Hồng Tụ biết được hắn là một người không dễ đối phó nên không muốn trực tiếp tìm đến mà đang chờ đợi một cơ hội thích hợp.  

 

Điện thoại vang lên, Tề Đẳng Nhàn nhận được tin nhắn của Trần Ngư: “Có đang ở đó không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Có chuyện gì?”  

 

Trần Ngư nói qua một lượt những chuyện xảy ra ở Nam Dương dạo gần đây với Tề Đẳng Nhàn, nhân tiện còn nói qua một chút về động tĩnh của Từ Ngạo Tuyết.  

 

“Chuyện của Trần Liệt còn phải cảm ơn anh đấy.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khịt mũi coi thường, cái tên Trần Liệt này đúng là không giữ chữ tín, ảnh tự sướng đã hứa đâu rồi?  

 

Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, sau này có lẽ mình sẽ còn phải đến Nam Dương một chuyến nữa mới được.  

 

“Anh đang làm gì đấy?” Sau khi nói xong chuyện chính, Trần Ngư bèn hỏi một câu tán gẫu.  

 

“Đang nằm dài một cách buồn chán.” Tề Đẳng Nhàn thành thật trả lời.  

“Có muốn xem chân không?” Trần Ngư lại gửi tin nhắn đến, sau đó là một tấm ảnh.  

 

 

Một bức ảnh chụp một cặp chân dài được gửi đến, khiến cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi trợn to mắt, được lắm, đôi chân này thật dài...  

 

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Có được xem chỗ khác không?”  

 

 

Trần Ngư dứt khoát gửi lại một biểu cảm khinh thường rồi không thèm để ý đến hắn nữa.  

 

 

“Trần Liệt cũng giữ chữ tín đấy chứ.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một cái.  

 

 

Dương Quan Quan nói: “Sao anh lại cười một cách đê tiện như thế, anh đang xem cái gì thế hả?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play