Tề Đẳng Nhàn thờ ơ đáp: “Dám làm không dám nhận à? Ngoài cô ra, còn ai dám làm như vậy hả? Không phải cô chỉ muốn tôi đánh bại Han Sung Joon để đoạt lại bài vị của cha cô thôi sao?”
Tôn Dĩnh Thục bị bóp chặt đến nỗi mặt đỏ bừng, không thở nổi, lắc đầu liên tục nói: “Không, tôi không có!"
Lúc này, cô cũng không quan tâm đến việc chiếc chăn trải giường quấn trên người cô đã bị tuột ra, thân hình gợi cảm trong bộ đồ ngủ phi bóng màu đen được phô bày trọn vẹn. Nhưng Tề Đẳng Nhàn không bị xao động, bây giờ hắn chỉ đang tức giận.
“Tôn phu nhân, cô thực sự nghĩ tôi không biết giận à?” Tề Đẳng Nhàn ném Tôn Dĩnh Thục sang một bên, sau đó cười nói.
“Tôi đã thề với người cha đã khuất của mình rằng tôi sẽ không bao giờ liên lạc với bất kì ai từ Taekwondo Taiyi! Sau khi anh cảnh cáo tôi lần trước, tôi đã không bao giờ nghĩ đến việc đó nữa.” Tôn Dĩnh Thục vừa ôm cổ ho liên tục vừa nói.
Chỉ trong một lúc vừa nãy, cô ta thực sự cảm nhận được cái chết đang đến gần, mặc dù trong miệng cô tràn ngập không khí nhưng lại không thể thở được.
Những lời cô ta nói khiến Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng cảm thấy khó hiểu. Tôn Dĩnh Thục chắc hẳn phải có tình cảm vô cùng sâu nặng với người cha đã khuất của mình, nếu không cô ta đã không suốt ngày nghĩ đến việc lấy lại bài vị của cha từ tay Han Sung Joon.
Vì cô ta đã thề với người cha đã khuất của mình, nên có lẽ những lời đó không phải lời nói dối.
Tề Đẳng Nhàn bất chợt nói: “Không phải cô, vậy còn có thể là ai nữa?”
Tôn Dĩnh Thục cười trong đau khổ đáp lại: “Anh à, anh có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút được không… Lúc đầu là lỗi của tôi, là do tôi đã đồn thổi lên khiến mọi người ở Triều Tiên đều biết. Chuyện lớn như vậy chắc chắn có người ở nước khác cũng biết, mượn dao giết người cũng có thể xảy ra mà! Tôi phát hiện ra, do thư ký của anh mà anh đã gặp nhiều rắc rối với nhà họ Dương, thậm chí còn cầu hôn vị hôn thê của Dương Tĩnh. Nhà họ Dương có thể lợi dụng chuyện này để lừa gạt anh, sao anh chỉ nghĩ rằng mình tôi lừa anh vậy?”
Những lời này của cô ta đều rất thật lòng, hơn nữa cô ta cũng phân tích kỹ, vừa rồi cô ta suýt chút nữa bị Tề Đẳng Nhàn bóp chết, nhưng cũng không oán trách gì, hiển nhiên cô ta thực sự sợ việc Tề Đẳng Nhàn hiểu lầm rồi giết cô ta ngay tại đây.
Sau khi nghe những lời phân tích của Tôn Dĩnh Thục, Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một lúc và cảm thấy chúng cũng rất có lý.
Khi Tôn Dĩnh Thục bắt đầu đồn thổi việc này, sức ảnh hưởng của cô ta không hề nhỏ, cô ta không phải là người duy nhất có thể sử dụng Taekwondo Taiyi để chống lại hắn.
Với tính cách bẩn thỉu của nhà họ Dương, chuyện như vậy cũng không phải là không thể, dù sao ông Dương cũng sắp chết, tài sản cũng sắp được phân chia.
“Vậy xem ra tôi đã hiểu lầm cô sao?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Tề tổng, anh thực sự đã hiểu lầm tôi rồi. Tôi thề với chúa, kể từ sau sự cố đó, tôi không bao giờ liên lạc với họ nữa.” Tôn Dĩnh Thục kiên quyết thề.
“Một lúc thì cô thề với người cha đã khuất, một lúc thì thề với chúa, sao tôi lại thấy hơi khó tin nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn nghi ngờ nhìn cô ta.
Tôn Dĩnh Thục dở khóc dở cười nói: “Vậy anh muốn thế nào? Nếu anh không tin thì tôi chỉ có thể nhận lấy cái chết thôi. Dù sao anh muốn giết tôi cũng dễ mà.”
Lúc này cô ta đã không còn sự vênh váo như trước, mà chỉ còn lại sự chân thành và nỗi bất lực. Tôn Dĩnh Thục rất thông minh và hiểu khi nào nên biết thân biết phận.
“Được, nếu cô đã nói như thế, vậy thì tôi tin cô.” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, “Dù sao thì Hàn Đông Sơn cũng đã chết, đến lúc đó rất có thể tôi sẽ đánh một trận thật sự với Han Sung Joon.”
Đương nhiên hắn cho rằng Thái Dịch Taekwondo sẽ không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn bên ngoài, nên tốt nhất là không dây dưa với nhau.
Nhưng việc đã phát triển đến mức này, đệ tử lớn của Han Sung Joon là Hàn Đông Sơn đã làm một tai của Dương Quan Quan bị thương, hắn phải đi lấy nửa cái mạng của Hàn Đông Sơn trước. Dường như giữa họ đã hình thành mối thù.
Tôn Dĩnh Thục nghe thấy những lời này bỗng dưng cảm thấy hơi sửng sốt, sau đó hơi mừng rỡ nói: “Anh thực sự muốn khiêu chiến với Han Sung Joon sao? Nếu như ông ta thua, có lẽ sẽ không còn mặt mũi nào để treo những bài vị mà ông ta đã lấy từ các đại đường viện ở Goguryeo trong võ đường của mình."
Tề Đẳng Nhàn ung dung nói: “Tôi thấy bực với cách ông ta dạy dỗ đồ đệ như vậy. Nếu ông ta thực sự không biết điều mà tìm đến tôi, tôi sẽ đánh chết ông ta ngay lập tức.”
Tôn Dĩnh Thục cảm thấy như ánh sáng đã soi sáng cho mình, không ngờ chuyện này vặn vẹo mãi cuối cùng cũng có kết quả.
“Nhưng dù sao chuyện này cũng là do cô.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tối sầm lại, ủ rũ nhìn Tôn Dĩnh Thục.
Dương Quan Quan là một hạt giống tốt do chính hắn vun trồng, mối quan hệ giữa hai người cũng vô cùng tốt, cô ấy đã bị tổn thương bởi trò bẩn thỉu đó, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn thực sự rất tức giận.
Khóe miệng của Tôn Dĩnh Thục vô thức cứng lại, cô ta không biết nên trả lời Tề Đẳng Nhàn như thế nào.
Cô ta chỉ có thể cúi đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi thành thật xin lỗi nếu đã gây phiền phức cho anh. Tôi thực sự hối hận về những gì mình đã làm khi đó.”