“Nếu như Dương gia ngoan ngoãn và không nhúng tay vào thì tôi sao cũng được, nhưng nếu bọn họ không ngoan ngoãn thì tôi chỉ có thể cân nhắc đến việc dùng biện pháp khá là thô bạo để giải quyết mà thôi!”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Biện pháp thô bạo? Cô làm thế nào? Chẳng lẽ cô còn có thể giết người hay sao?”
Dương Quan Quan cũng nhất thời bối rối, nói là dùng biện pháp thô bạo để giải quyết nhưng cô ấy cũng không rõ rốt cuộc là thô bạo như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô phải nhắm thẳng mũi dùi vào Dương Tĩnh, cậu ta chính là người đứng đầu của Dương gia. Nếu như cậu ta bị cô đánh gục thì toàn bộ Dương gia cũng không còn gì để nói nữa rồi!”
Dương Quan Quan ngay lập tức hiểu ra, cô ấy khẽ gật đầu và nói: “Anh nói không sai, Dương Tĩnh là người xuất sắc nhất trong thế hệ này của Dương gia và người sẽ tiếp quản toàn bộ Dương gia trong tương lai. Nếu như tôi giẫm cậu ta dưới chân, vậy thì sau này Dương gia cũng sẽ không có mặt mũi và không có gan để nhắm vào tôi nữa!”
Mặc dù lần trước Tề Đẳng Nhàn đã làm loạn tiệc đính hôn của Dương Tĩnh, hành động của Dương Phỉ Phỉ càng khiến cho cả nhà Dương gia phải muối mặt, nhưng đối với Dương gia mà nói thì đây vẫn không phải là vết thương nặng.
Bởi vì từ đầu đến cuối Dương Tĩnh vẫn chưa từng ra tay.
Người của Dương gia và cả người ủng hộ Dương gia đều đang chờ đợi lần ra tay này của Dương Tĩnh.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Dương Quan Quan đi đến mở cửa ra và bất chợt ngẩn người một lát, người đến vậy mà lại là Tiết Chân, người đứng đầu Tiết gia.
Tiết Chân vẻ mặt tươi cười, trong tay mang theo quà tặng, anh ta nói: “Cô Dương, xin chào, tôi là Tiết Chân, tôi đến là để thăm hỏi hai người!”
Dương Quan Quan tránh đường, mời anh ta vào nhà và nói: “Anh Tiết, hình như chúng ta không quen biết mà nhỉ?”
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, lần trước Tiết Chân đã từng xuất hiện ở trong tiệc đính hôn của Dương Tĩnh, cơ mà không phải đến để giúp người bị đánh là Tiết Quý tìm lại mặt mũi mà là đến để bắt Tiết Quý nhân nhượng cho xong chuyện.
“Ha, anh Tề cũng ở đây à!” Sau khi Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Tiết Chân vội vàng chắp tay.
“Xin chào.” Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu.
Tiết Chân cười nói: “Thực ra tôi đến đây cũng không có chuyện gì cả, chỉ là muốn xin lỗi về hiểu lầm lần trước, nhân tiện làm quen một chút mà thôi.”
Phải biết rằng Tiết Chân cũng là nhân vật hàng đầu có tiếng tăm lẫy lừng ở Thượng Hải, anh ta sẽ không dễ dàng đích thân đi thăm hỏi người khác như vậy, bình thường đều là người khác tới thăm hỏi anh ta.
Tiết Chân giống như thực sự chỉ là đến làm quen thôi vậy, sau khi tán gẫu vài câu và trao đổi danh thiếp với Tề Đẳng Nhàn, anh ta bèn đứng dậy chào tạm biệt.
“Người này thật kì lạ, cảm giác như là muốn gây sự vậy.” Dương Quan Quan không nhịn được mà nói.
“Nếu như anh ta đã bày tỏ thiện ý thì chúng ta cứ đón nhận là được rồi! Tiết gia vốn không hòa thuận với Dương gia, có lẽ là anh ta cảm thấy sự xuất hiện của cô có thể lay động địa vị của Dương gia nên muốn qua lại một chút mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
Dương Quan Quan khẽ gật đầu và cũng không suy nghĩ nhiều làm gì nữa, đối với cô ấy mà nói, ở Thượng Hải này mà quen biết thêm vài người giống như Tiết Chân thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Đang cười nói với Dương Quan Quan thì Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Ngọc Tiểu Long.
“Chuẩn bị hành động, chúng ta gặp nhau ở Miệng Cá Sấu.” Ngọc Tiểu Long trầm giọng nói.
“Tôi đến ngay đây.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bỗng trở nên nghiêm túc, hắn nói.
Dương Quan Quan không nhịn được mà nói: “Có chuyện gì nguy hiểm à?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Người gặp nguy hiểm không phải tôi mà là người khác.”
Dương Quan Quan chỉ có thể thở dài và nói: “Cẩn thận một chút, tôi đợi anh về.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, đi vào phòng thay sang một bộ quần áo thể thao rồi đi đến Miệng Cá Sấu.
Tề Đẳng Nhàn gọi thêm cả ba người Đồ Phu, Dạ Ma và Oán Quỷ cùng đi đến Miệng Cá Sấu để gặp Ngọc Tiểu Long.
Sau khi dựa theo chỉ thị của Ngọc Tiểu Long để đi đến một nơi hẻo lánh nào đó trong Miệng Cá Sấu, Tề Đẳng Nhàn rất nhanh đã nhìn thấy người.
“Nói thế nào?” Tề Đẳng Nhàn đi lên phía trước và mở miệng hỏi.
Sau khi nhìn thấy ba người ở bên cạnh hắn, Ngọc Tiểu Long ngẩn người, cô ấy nói: “Sao anh lại dẫn cả mấy người này đến thế?”
Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng trợn mắt và nói: “Tiểu đội điềm gở à, tôi muốn tiêu diệt hết bọn chúng, khiến cho Triệu gia đau đớn một trận!”
Ngọc Liểu Long lại lắc đầu và nói: “Không được, Tiểu đội điềm gở là tiểu đội mà nhà nước đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để bồi dưỡng nên, nếu làm như vậy thì sẽ là một tổn thất rất lớn.”