Trịnh Sam Minh nói: “Ai có thể trị được cô ta chứ? Cô ta là người do bên Bắc Kinh phái đến đó...”
Trịnh Hữu Bân không cam lòng mà đấm vào cái bàn một cái và nói: “Trịnh gia chúng ta nhiều đàn ông như vậy mà lại cứ bị một con đàn bà quơ tay múa chân và phải nghe cô ta chỉ huy, có nghĩ thế nào cũng thấy thật ấm ức! Còn nữa, thù của mẹ con, chẳng lẽ cả đời này chúng ta cũng không báo được hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn nhảy tót lên từ chỗ cửa sổ và ngồi chễm chệ ở trên bậc cửa như một con ma vậy.
Hai bố con đang nói đến phần quan trọng, sau khi nhìn thấy hắn thì vô cùng hoảng sợ và suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
“Đừng căng thẳng, tôi không phải kẻ địch của các người, tôi đến là để giúp các người giải quyết hoàn cảnh khó khăn đây.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và nói.
Lần này hắn đến đây vốn là muốn lén lút gặp mặt và nói chuyện với Trịnh Sam Minh một lát, không ngờ rằng còn chưa thấy người đâu thì đã nghe được cuộc trò chuyện bí mật của hai bố con nhà họ rồi.
Trịnh Hữu Bân nổi giận: “Anh là ai chứ? Anh nghe thấy cái gì rồi? Hôm nay chưa chắc anh đã có thể an toàn rời khỏi đây đâu!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Người tống Triệu Man Nhi vào trong đó là tôi, cơ mà có lẽ cô ta sẽ có thể ra ngoài nhanh thôi, chút chuyện nhỏ đó hoàn toàn có thể tìm lấy một người để gánh trách nhiệm thay, sẽ không thể làm tổn hại đến cô ta đâu.”
Hai bố con đều vô cùng ngạc nhiên.
Trịnh Sam Minh lạnh lùng nói: “Cậu tống vợ tôi vào đó mà còn đến chỗ tôi để diễu võ dương oai à? Tôi thấy cậu uống nhầm thuốc rồi có phải không!”
“Những lời ban nãy của anh Trịnh, tôi đã nghe được rất rõ ràng rồi, anh không cần phải ở đây diễn kịch với tôi nữa đâu nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn nhảy xuống khỏi bậc cửa, đi thẳng đến chỗ sofa và ngồi xuống.
Sắc mặt của Trịnh Sam Minh bỗng chốc có hơi trầm xuống, trong lòng đã bắt đầu nảy sinh ý định muốn giết người diệt khẩu.
Tề Đẳng Nhàn phủi phủi tay và nói: “Không cần vội vàng giết tôi để diệt khẩu đâu, tôi đến để giúp các người mà, vả lại tôi còn có huyết hải thâm thù với Triệu gia nữa.”
Hai bố con lại một phen ngẩn người.
Trịnh Sam Minh nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cậu!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chính tôi là người đã tống Triệu Man Nhi vào trong đó, như thế còn chưa đủ à?”
Trịnh Sam Minh nói: “Thế thì làm sao chứ? Cậu cũng nói rồi, đây chỉ là tạm thời mà thôi, không thể làm tổn hại đến cô ta được. Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng cậu có thể giúp được chúng tôi!”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay móc ra miếng ngọc tủy ở trong túi áo và nói: “Nhìn xem đây là cái gì?”
“Ngọc tủy của giám đốc Long Môn Thượng Hải? Anh là giám đốc đương nhiệm của Long Môn Thượng Hải?!” Trịnh Hữu Bân nhìn thấy món đồ này thì nói với giọng vô cùng ngạc nhiên.
“Không chỉ có vậy, quan hệ của tôi và tổng hội rất tốt, tôi còn là bạn của chủ tịch Lý Hà Đồ nữa. Lần này tôi có thể tống Triệu Man Nhi vào trong đó là vì đã mượn sức mạnh của nữ chiến thần Ngọc Tiểu Long của nước ta. Bây giờ các người còn cảm thấy tôi không giúp được các người nữa không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Tên tuổi của hắn không nổi bật cho lắm, vậy nên hắn chỉ có thể mượn tên của Lý Hà Đồ và Ngọc Tiểu Long để làm màu mà thôi, đúng thật là không có cách nào khác.
Giống như thể một hòa thượng đang quét rác đột nhiên nhảy ra và nói rằng ta có thể một mình đánh bại mười tên Kiều Phong, thế thì người ta chắc chắn sẽ không tin mà chỉ cảm thấy hắn là một kẻ ngốc mà thôi.
Trịnh Sam Minh nhìn Tề Đẳng Nhàn thêm vài cái và nói: “Vậy thì cậu thực sự rất không đơn giản, có điều, tôi vẫn không cho rằng cậu có thể ra làm được chuyện gì đó.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười cười và nói: “Triệu gia phái Triệu Man Nhi đến để kiểm soát Trịnh gia các người rốt cuộc là để làm gì?”
Trịnh Hữu Bân nhanh mồm nhanh miệng đáp: “Rửa tiền!”
Sau khi nghe thấy lời này, ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn bỗng sáng lên, hắn nói: “Rửa tiền? Các người có chứng cứ không, giao nó cho tôi đi.”
Trịnh Sam Minh lại giận dữ lườm Trịnh Hữu Bân một cái và nói: “Cậu đi đi, tôi sẽ coi như hôm nay cậu chưa từng đến đây.”
Trịnh Hữu Bân không khỏi có hơi sốt ruột, nói: “Bố, nếu như anh ta đã quen biết người như Lý Hà Đồ và Ngọc tướng lĩnh, vậy thì chắc chắn anh ta có thể làm nên chuyện!”
Trịnh Sam Minh lại nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái thật sâu và chậm rãi nói: “Cậu đã đánh lén Triệu Man Nhi một lần, cô ta sẽ không chịu để yên đâu, cậu cứ vượt qua cửa ải trước mắt này đi đã rồi chúng ta lại nói chuyện nghiêm túc sau!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chẳng lẽ Triệu Man Nhi còn giấu sát chiêu nào à?”
Trịnh Sam Minh không nói gì mà chỉ lắc đầu, phất tay và nói: “Phiền cậu rời đi cho, đừng để ai nhìn thấy, kẻo lại gây thêm rắc rối.”
Tề Đẳng Nhàn bất lực nhún vai, Trịnh Sam Minh rõ ràng là đang ngấm ngầm chịu đựng và không muốn ngửa bài với Triệu Man Nhi quá sớm.
Trịnh Hữu Bân trẻ hơn một chút thì lại không nhịn nổi cơn tức.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, hắn để lại một tấm danh thiếp và nói: “Đây là phương thức liên lạc của tôi, nếu như các người thay đổi chủ ý thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Trịnh Sam Minh lặng lẽ đón lấy tấm danh thiếp và nói: “Chúc cậu may mắn!”
Tề Đẳng Nhàn lập tức rời đi.