"Tề tiên sinh, bây giờ chúng ta, phải làm sao đây?"
Tần Đường Ngọc đã lấy được tiền, nảy sinh ý định rút lui, không muốn tiếp tục đấu với Triệu Mạn Nhi nữa.
Tề Đẳng Nhàn khoát tay một cái, quay đầu nhìn về phía Triệu Mạn Nhi, cười nói: "Bà và Triệu gia ở đế đô, có quan hệ gì?”
Triệu Mạn Nhi sắc mặt lạnh lùng, nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến cậu? Cậu cũng xứng đáng hỏi thăm lai lịch của tôi à?”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tôi chỉ là rất tò mò, phụ nữ của Triệu gia ở đế đô, sao lại có thể chạy đến Thượng Hải mà chỉ làm vợ nhỏ cho một Trịnh gia?”
Chỉ là Trịnh gia?!
Người ở đây nghe được những lời này, không khỏi cảm thấy khiếp sợ và buồn cười.
Đường đường là một trong tam đại gia tộc ở Thượng Hải - Trịnh gia, ở trong miệng của Tề Đẳng Nhàn, vậy mà lại dùng hai chữ "chỉ là" để hình dung?
Chẳng qua, sự thật chính là như thế, Trịnh gia cho dù có trâu bò hơn đi nữa, so với gia tộc của Thượng Đế, là kém không chỉ mỗi một đẳng cấp.
"Triệu tiểu thư, cuộc điện thoại này của cô thật đúng là lúc." Một thanh âm truyền đến, một thân ảnh cũng theo đó mà đến, thân ảnh này, Tề Đẳng Nhàn vô cùng quen thuộc.
Hắn vừa vào sân, khí thế cả đại sảnh tựa như đã lạnh xuống!
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn không khỏi lạnh lùng, chậm rãi nói: "Hồng Thiên Đô, lại gặp mặt rồi!”
Hồng Thiên Đô cũng thoáng cái thấy được Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lóe ra biểu cảm kinh ngạc, sau đó gật gật đầu, chắp tay nói: "Tề sư phụ!”
Người Triệu Mạn Nhi mời tới, vậy mà lại là Hồng Thiên Đô!
Tần Đường Ngọc chưa từng thấy qua Hồng Thiên Đô, nhưng vào giờ phút lần đầu gặp này, lại có một loại cảm giác sởn tóc gáy, cả người lông tơ dựng đứng lên, da đầu tê dại, thân thể cũng nhịn không được mà phát run.
"Cái này... Người này, khí thế thật khủng bố, là người ta người đáng sợ nhất mà tôi gặp từ trước đến nay! Thân phận của hắn là gì? Triệu Mạn Nhi vậy mà lại có thể mời được người như vậy đến!" Trái tim Tần Đường Ngọc cũng đang run rẩy.
Triệu Mạn Nhi lạnh lùng nói: "Hồng tiên sinh biết người này sao!”
Hồng Thiên Đô mỉm cười nói: "Tề sư phụ là một người rất mạnh, lần trước suýt nữa liên thủ với Ngọc gia chi long để hạ tôi. Đáng tiếc, tôi có một cơ hội tốt nhưng không nắm chắc, nếu không, bây giờ xương cốt của hắn chỉ sợ đã thối rữa!”
Lần trước Hồng Thiên Đô thừa dịp thể lực Tề Đẳng Nhàn trống rỗng mà xông đến giết người, kết quả lại bị thiện xạ của Vĩnh Dạ quân mai phục một tay, không thể thực hiện được.
Ở trước mặt một thiện xạ cấp ba này, công phu cho dù có cao gấp đôi, muốn giết chết Tề Đẳng Nhàn, cũng vô cùng khó khăn.
Sau khi nghe Hồng Thiên Đô nói, trên mặt Triệu Mạn Nhi không khỏi lộ ra vài phần nghiêm trọng.
Ngọc gia chi long ngoại trừ nữ chiến thần Ngọc Tiểu Long đại danh đỉnh đỉnh ra, còn có thể là ai nữa?
Bà ta cũng thật không ngờ, người đàn ông mà Tần Đường Ngọc tìm tới, lại có liên quan đến Ngọc Tiểu Long, thật sự là do bà ta nhìn nhầm hắn rồi!
Tề Đẳng Nhàn cũng vào lúc này thừa nhận mình nhìn nhầm người rồi, hắn cungc không nghĩ tới, Triệu Mạn Nhi vậy mà có thể mời cao thủ đứng đầu như Hồng Thiên Đô đến.
Hồng Thiên Đô, có thể nói là một trong những kẻ thù mạnh nhất mà Tề Đẳng Nhàn từng gặp qua, vị "La Hán của quốc gia" này, danh bất hư truyền.
"Tôi nên gọi bà là Tam phu nhân, hay là Triệu tiểu thư đây? Còn nữa, tôi có phải nên nói cho bà biết hay không, Hồng Thiên Đô là tội phạm truy nã trọng yếu của nước ta, bà và hắn có liên quan, có mười cái mạng chỉ sợ cũng không đủ dùng.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.
"Ai là Hồng Thiên Đô? Tôi không phải là Hồng Thiên Đô.” Hồng Thiên Đô mỉm cười nói.
Tề Đẳng Nhàn hiện tại đã có thể khẳng định, Hồng Thiên Đô là người có liên quan đến thế lực của Triệu gia, cho dù không phải chó săn, cũng phải là đối tác trọng yếu.
Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười, nói: "Biết anh còn đang ở Ma Đô, tôi cũng yên tâm rồi! Lần trước anh muốn giết tôi, lần này, hẳn là đến phiên tôi săn giết anh nhỉ?”
Hồng Thiên Đô nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: "Mùi thuốc đông y thật nồng nàn nha, xem ra vết thương của Tề sư phụ còn chưa lành hết nhỉ? Anh có cần giúp đỡ không.”
Tề Đẳng Nhàn thoải mái nói: "Được, đến đây đi!”
Hắn thậm chí còn nóng lòng muốn thử, trong mắt dấy lên chiến ý đã lâu không gặp!
Cao thủ luôn cô đơn.