Tần Đường Ngọc nói trường đấu chó của Trịnh gia một ngày kiếm được cả đấu vàng, so với thực tế thì cũng không hề phóng đại chút nào.
Vị dì ba này ở Trịnh gia, cho dù là tâm cơ hay thủ đoạn đều có thể xếp ở hạng cao, được Trịnh gia gia chủ Trịnh Sam Minh vô cùng sủng ái, nếu không sẽ không đưa tiền kiếm được ở trường đấu chó cho bà ta xử lý.
Dì ba này có thể nói là mạnh vì gạo bạo vì tiền, kết bạn với không ít nhân vật nổi tiếng, địa vị của mình cũng theo đó mà lên cao như diều gặp gió.
Lúc trước, bà ta mượn tiền của Văn Dũng Phu tận sáu trăm triệu, nhưng Văn Dũng Phu vừa chết, bà ta đã không nhận nợ.
Không có Văn Dũng Phu thì Văn gia chỉ là một con hổ giấy không có răng và móng vuốt, huống chi, Tần Đường Ngọc và Văn Tư Thuận hai người này còn bị Tề Đẳng Nhàn phế rồi?
Lái xe nhanh hơn bốn mươi phút, vượt qua một khu vực, thì mới đến trường đấu chó.
Những ngày an nhàn của các quan to quý nhân đã trôi qua quá lâu, chỉ thích tìm kiếm chút kích thích, loại hạng mục đẫm máu lại tàn nhẫn như đấu chó này, bọn họ tất nhiên rất thích.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy đánh hắc quyền (đánh đấm ở đấu trường ngầm) cũng không sao, nhưng đấu chó linh tinh này, hắn không phải rất thích.
Con người luôn đưa mình lên chỗ cao cao tại thượng, rõ ràng không phải thần linh, lại giống như thần linh mà an bài vận mệnh của các loại sinh vật khác.
"Nơi này là trường đấu chó của Trịnh gia, đừng nhìn bên ngoài giống như một nhà xưởng rách nát, trên thực tế trang trí ở bên trong, thì so với hộp đêm đứng đầu ở Ma Đô của chúng ta còn xa hoa hơn!" Tần Đường Ngọc chỉ vào một nhà xưởng cũ khổng lồ phía trước, thấp giọng nói.
“Trịnh gia còn sợ những thứ này sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Dù sao cũng là xám, cũng phải che mắt người khác thôi, làm bộ cho người phía trên xem thôi!" Tần Đường Ngọc bất đắc dĩ cười, nói.
"Giống như việc sư phụ tôi mở quyền quán vậy, nói là dạy quyền, nhưng trên thực tế mỗi ngày đều tổ chức hắc quyền thi đấu."
"Chẳng qua, bây giờ rất khó để tổ chức một lần, luôn có người đến quấy rối, tiền đúng là không dễ kiếm mà..."
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Vậy việc đầu tiên tôi phải làm, là phá bỏ những thứ kinh doanh xám như này. Bây giờ ở xã hội này, kinh doanh quang minh chính đại tuy rằng lời lãi không nhanh, nhưng cũng không làm người ta đói chết!”
Khi hắn còn nhỏ Tề Bất Ngữ đã cảnh cáo hắn, người lăn lộn trong giang hồ, sớm muộn gì cũng chết trên lưỡi đao.
Hắn ở trong nhà tù U Đô cũng đã nghe nhiều câu chuyện đầy máu và nước mắt với chua xót, cho nên, đối với những loại chuyện này luôn duy trì cảnh giác, kính trọng thì có nhưng không hề lại gần.
Đây cũng chính là lý do mà hắn rất thưởng thức Hướng Đông Tình, cô ấy chưa bao giờ chơi đen như tập đoàn Hổ Môn, nhưng vẫn có thể đưa theo cả tập đoàn sải bước đi về phía trước.
"Kỳ thật, anh không làm, thì cũng sẽ có người khác làm." Tần Đường Ngọc nói.
"Tôi ghét nhất là nói nhảm như vậy đấy." Tề Đẳng Nhàn lại nói, "Trên thế giới luôn có người làm tên trộm cường đạo, sao co không đi trộm đi cướp hả?”
Tần Đường Ngọc bị hắn làm cho nghẹn đến nỗi nói không nên lời, trên thực tế, đại đa số Phân đà của Long Môn, đều có kinh doanh xám, bởi vì thu nhập quá mức khả quan.
Trước cửa trường đấu chó có bảo vệ canh gác, sau khi nhìn thấy Tần Đường Ngọc, không khỏi lắc đầu.
"Tần tiểu thư, cô lại tới rồi. Tam phu nhân của chúng tôi gần đây cũng không rảnh, không muốn tiếp khách. "Một nhân viên bảo vệ rõ ràng là quen biết Tần Đường Ngọc, bất đắc dĩ nói.
"Không sao, hôm nay chúng tôi chỉ đến để đánh bạc, tiêu xài." Tề Đẳng Nhàn nói.
Hai nhân viên bảo vệ liếc nhau, để cho hai người đi vào.
Đi qua con đường cũ nát, sau khi đi qua một cánh cửa, khung cảnh bên trong hoàn toàn khác, vô cùng rực rỡ!
Từng cái bàn cao cấp mới tinh, từng cái đèn chùm rực rỡ sáng choang, từng người mặc đồ nhân viên phục vụ thống nhất...
“Chậc, lão Tề tôi thật đúng cmn là một dân quê!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy khung cảnh này, cũng không khỏi ngẩn người.
Trang trí ở nơi này, tựa hồ so với biệt thự của Hướng Đông Tình còn khoa trương hơn, xa hoa đến cực hạn, nhất là tủ rượu khổng lồ ở bên kia, phía trên có các loại rượu ngon, rẻ nhất cũng là mấy ngàn, đắt nhất có thể là mấy trăm ngàn.
Còn có ghế sofa da nghé bày ở khắp nơi, nhìn cách chế tác khéo léo kia, vừa nhìn đã biết không hề rẻ...
Cho dù là đồng phục ở trên người của nhân viên phục vụ, cũng tựa như lễ phục vậy, nhất định là hàng thủ công.
Tần Đường Ngọc nói: "Những bộ đồng phục này đều được làm từ thợ may thủ công của Ý, mỗi chiếc đều có giá hàng chục ngàn nhân dân tệ.”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Có thể chế tạo ra pháo Ý không? ”
“???” Tần Đường Ngọc đầy mặt chấm hỏi nhìn hắn.