“Chậm trễ một hai ngày cũng không có việc gì." Tề Đẳng Nhàn ngáp dài nói.
“Lúc trước anh cũng không có nói như vậy!” Dương Quan Quan không vui nói.
"Đó là lúc trước, không phải bây giờ." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Đồ chó tiêu chuẩn kép!" Dương Quan Quan nhịn không được chửi một câu.
Tề Đẳng Nhàn làm sao có thể để một thư ký lộng quyền ra tay với ông chủ lớn của mình? Xoay người, lập tức bịt miệng người ta lại.
Dương Quan Quan sau cùng đã trải qua trăm ngàn ngăn cản mà ăn mặc chỉnh tề, cảm giác mặc được quần áo còn khó hơn lấy kinh, luôn có yêu quái muốn lột áo cà sa ăn thịt Đường Tăng.
"Người trẻ tuổi không nên bị trì hoãn vì sắc đẹp, bị mông muội ám vào quyết tâm tiến thủ!" Dương Quan Quan hừ hừ nói.
"Manh muội? Làm gì có manh muội!” Tề Đẳng Nhàn vừa bình tĩnh tinh thần lại, lớn tiếng hỏi.
*Cách phát âm của mông muội (mù quáng) giống với manh muội (em gái dễ thương), cả hai đều là Méngmèi, Tề Đẳng Nhàn cố ý nói nhầm.*
"..." Lời này làm cho Dương Quan Quan ngây ngẩn cả người, sau đó giơ nắm đấm lên, một bộ dáng như muốn đấm vỡ đầu chó của hắn.
Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, nói: "Nói giỡn thôi.”
Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Loại đàn ông trưởng thành như tôi làm sao có thể thích em gái dễ thương, đều thích ngự tỷ trưởng thành như cô!”
Dương Quan Quan hoàn toàn im lặng, loại LSP (Lsp-老色批: Kẻ háo sắc) như này thật sự là Chúa Giê-xu có tới cũng không cứu được!
“Tôi bây giờ có được tính là quân tử không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Anh quân tử ở chỗ nào?” Dương Quan Quan đứng trước cửa sổ, ôm lấy Hỗn Nguyên Thung.
"Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu*! Tôi đắc thủ rồi, còn không được tính là quân tử sao?” (ý của Tề Đẳng Nhàn là: Dương Quan Quan là Yểu điệu thục nữ, mà hắn có được Yểu điệu thục nữ rồi thì phải là Quân tử) Tề Đẳng Nhàn hỏi.
"Không, anh là LSP." Dương Quan Quan không chút lưu tình đáp lại một câu, sau đó bả vai khẽ động, cánh tay vung lên, vút lên không trung rút ra ba cái roi tay, đánh vào không khí tạo ra tiếng bùm bùm rung động.
Tề Đẳng Nhàn nhìn ba cái roi này, sao lại có cảm giác như cô đang tát ai đó? Không có lý do gì, chỉ cảm thấy mặt có chút lạnh lẽo.
Hôm nay đương nhiên không có lý do gì để ở trong khách sạn tiếp, hơn nữa, tình cảm này tiến triển đến bước này, dù sao cũng phải củng cố.
Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan làm hướng dẫn viên dẫn mình đi dạo Thượng Hải, đi mấy nơi, chụp ảnh lưu niệm, mua chút quà lưu niệm, thỉnh thoảng lại nói hai câu tình cảm sến súa, cứ thế mà làm thư ký Dương vui vẻ đến nỗi ngọt ngào trong lòng.
Dù sao, trong khoảng thời gian gần đây, Tề Đẳng Nhàn cũng lười suy nghĩ chuyện gì, ôm thư ký Dương mềm mại thì so với cái gì cũng thơm hơn.
"Này, EQ thấp, người bạn kia của cậu có thành công không?" Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Trần Ngư, mở miệng ra là trào phúng như vũ bão.
"Bạn của tôi rất lợi hại, đương nhiên thành công rồi." Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói.
Trần Ngư kinh ngạc nói: "Yo. Thật đúng là kỳ quái nha, loại EQ thấp như này cũng có thể thành công, đàn ông tốt trong thiên hạ xem ra đều chết hết rồi.”
Mặt Tề Đẳng Nhàn có chút đen, nói: "Không được xúc phạm bạn của tôi như vậy!”
Trần Ngư cười cười, nói: "Từ Ngạo Tuyết đã chính thức tiếp nhận rất nhiều nghiệp vụ của Triệu gia ở Nam Dương, ngày hôm qua còn mở một yến hội, mời rất nhiều người nổi tiếng ở Nam Dương đến, ngay cả tổng thống cũng đến thăm.” Tề Đẳng Nhàn than thở: "Tâm tư con người thay đổi rồi! Trần gia các người độc bá Nam Dương quá lâu, cũng không chỉ có riêng những phái đối địch kia nhìn các người mà khó chịu... Ở Hoa quốc này, các người và Triệu gia cũng không có gì khác nhau."
Trần Ngư liền nói: "Vậy là anh muốn bình định rồi lập lại trật tự sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nam Dương và tôi tám sào tre cũng chẳng đụng nhau, các người ở Nam Dương làm như thế nào, một chút cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình cũng là một người đầy mâu thuẫn, một bên muốn cùng với đám người Phó Phong Vân làm xoay chuyển thế lực của Triệu gia, một bên lại cùng Trần gia độc bá Nam Dương như keo như sơn, nhìn thế nào cũng có chút tiêu chuẩn kép.