Nếu như Diệp Phi Lưu đã có thể đóng vai trò người trấn giữ cửa ải cuối cùng trong số bốn người thì dĩ nhiên là hắn ta cũng phải có một chút vốn liếng.
Tề Đẳng Nhàn đã liên tiếp tham gia vào ba trận chiến, thoạt nhìn thì có vẻ không có chuyện gì, nhưng thực ra hắn đã bị ép tiêu hao một lượng thể lực lớn vô cùng nghiêm trọng.
Thậm chí Tề Đẳng Nhàn còn có thể cảm giác được trong cơ thể mình đã tích tụ cực kỳ nhiều axit laChiêm Tinhic, cứ mỗi lần hắn bắt đầu vận dụng sức lực thì sẽ cảm thấy hơi nhoi nhói và đau nhức ở các bắp cơ.
Nếu như là bình thường thì một chút cảm giác đau nhức này sẽ không có ảnh hưởng gì nhiều cho lắm, nhưng nó lại là một nhược điểm trí mạng khi xuất hiện bên trong những trận chiến có cường độ cao, bởi vì đau đớn cũng có thể khiến con người ta phân tâm nữa.
Dĩ nhiên là Diệp Phi Lưu cũng đã nhận ra điều này, cũng vì thế nên hắn ta cho rằng trận chiến này không có gì là khó khăn cả, hắn ta chỉ cần đánh bại Tề Đẳng Nhàn, thậm chí là biến Tề Đẳng Nhàn thành một con người tàn phế, vậy thì đã là một thành công lớn đối với hắn ta rồi.
“Hô!”
Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, sau đó tự đặt mình vào trong một thế đứng của Hình Ý Quyền, hai tay một trước một sau giơ cao, trông như có vẻ hắn đang cầm một cây thương khổng lồ bằng hai bàn tay đó vậy.
Tuy rằng Diệp Phi Lưu đang nghĩ trong lòng rằng chắc chắn mình sẽ thắng mà không cần bàn cãi gì nữa, nhưng hắn ta cũng không hề khinh địch mà cũng bắt đầu vào một thế đứng sẵn sàng tiếp chiêu.
“Động tác của cậu ta rất chậm chạp, về cơ bản thì cậu ta hoàn toàn không thể giành được phần thắng trước Diệp Phi Lưu!” Sau khi nhìn thấy những hành động của Tề Đẳng Nhàn, Diệp Thành không nhịn được mà nheo hai mắt lại rồi trầm giọng nói.
“Phải đấy, tôi cũng đã nhận ra rồi, hiện tại thì bắp chân của cậu ta đang có độ căng cứng rất cao. Ban nãy cậu ta đã sử dụng quá nhiều sức lực ở hai chân khi đuổi theo tôi ban nãy!” Chiêm Tinh đã bị phế bỏ hai chân giờ phút này đang được hai người khác đỡ lấy, hắn ta cười lạnh.
Bạch Liễu lắc đầu nói: “Các anh không nên coi thường cậu ta đâu, bây giờ thì tôi đã không còn hai mắt nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng nếu như cậu ta đã dám bước vào trận chiến này mà không cần nghỉ ngơi một giây phút nào hết thì chứng tỏ cậu ta cũng đã nghĩ đến cách đối phó với tình trạng cơ thể của cậu ta lúc này rồi!”
Tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy hình như Bạch Liễu đã bị Tề Đẳng Nhàn đấm vỡ gan rồi thì phải, đến cả năng lực nhận thức những điều cơ bản nhất mà cô ấy cũng không có nữa.
Hoặc là cũng có thể là do cô ấy đã bị đánh cho mù cả hai mắt nên không thể thấy rõ được tình hình đang diễn ra bây giờ.
“Tới rồi!” Diệp Thành bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.
Không ngờ là Tề Đẳng Nhàn lại là người ra tay bắt đầu trận chiến trước, hắn húc mạnh đùi phải của mình xuống mặt đất, ngay lập tức thi triển một cú đá hình xoắn ốc với lực độ rất mạnh, cả người hắn vọt về phía Diệp Phi Lưu có vẻ cao sừng sững như một ngọn núi khổng lồ.
“Ừng ực!”
Cùng lúc đó, bên trong cổ họng của Tề Đẳng Nhàn truyền đến tiếng nuốt nước bọt, đầu lưỡi của hắn dính sát vào vòm họng trên, thể lực trên khắp cơ thể gần như bùng nổ ra ngoài chỉ trong nháy mắt!
Diệp Phi Lưu hét to lên một tiếng: “Đến đây đi nào!”
Tề Đẳng Nhàn đã vọt tới vị trí bên cạnh Diệp Phi Lưu, cả cơ thể hắn khuỵu xuống, sau đó vừa giơ tay lên đã thi triển một cú băng quyền!
Diệp Phi Lưu thì lại không hề nhượng bộ một chút nào mà cũng giơ nắm đấm lên để nghênh đón cú băng quyền mà Tề Đẳng Nhàn đang tung ra!
“Ầm!”
Hai cú đấm của hai đối thủ trên sàn đấu va vào nhau thật mạnh, tạo ra một tiếng nổ ầm ầm vô cùng đinh tai nhức óc!
Tề Đẳng Nhàn vẫn cứ mặt không đổi sắc, hắn hơi khom người hạ eo xuống để bước vào thế đứng tấn, dẫn khí tức nội liễm vào bên trong đan điền, một tiếng kêu đầy đau đớn phát ra từ bên trong miệng hắn, khí huyết bên trong cơ thể cũng theo đó mà được phát động, quả thực là như một cơn sóng dữ dội đổ ập vào bờ biển!
Cùng lúc đó thì gương mặt của Diệp Phi Lưu cũng biến sắc, bởi vì hắn ta cảm nhận được rằng sau khi khí huyết của Tề Đẳng Nhàn bắt đầu được khởi động thì đang có một luồng khí lực màu bạc mờ mờ bốc lên rồi truyền đến hai nắm đấm của hắn!
“Bốp!”
Cánh tay của Diệp Phi Lưu bị đấm mạnh đến nỗi hắn ta phải lùi về sau một bước, từ xương cốt của hắn truyền ra một tiếng vang lanh lảnh.
Ngay sau khoảnh khắc đó, trước ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, hai chân của Diệp Phi Lưu bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất và cả người hắn ta bay bổng về phía sau một cách vô cùng khó tin!
Dương Quan Quan đứng ở phía sau thất thanh hô lên một tiếng: “Cự Mãng Thổ Đan!”
“Cự Mãng Thổ Đan” là công phu có được nhờ vận dụng một loạt động tác như ngưng tụ khí huyết vào trong đan điền, dồn ép những cơ bắp của trái tim, sau đó bộc phát tất cả chỉ trong nháy mắt, lực xung kích mà nó tạo ra có thể nói là vô cùng kinh khủng.