Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp lại: “Tôi sử dụng thành thạo những quyền pháp như Hình Ý Quyền, Bát Quái Quyền, Thái Cực Quyền, cũng có biết một chút về những quyền pháp bên ngoài như Bát Cực Quyền, Thái Tổ Trường Quyền, Vịnh Xuân Quyền, Đường Lang Quyền, liệu các anh đã nghiên cứu hết tất cả những thứ đó chưa?”
Chiêm Tinh nghiêm mặt nói: “Tôi không ngờ cậu lại lợi hại đến như vậy, cũng không ngờ cậu lại ra tay nặng đến như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn nói tiếp: “Nếu anh có cảm giác mình không thể đánh lại tôi được thì mau đầu hàng đi, đỡ cho sau này bị tôi đánh đến mức tàn phế. Các anh là đám người do nhà họ Triệu mời tới, khi ra tay thì tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình một chút nào đâu!”
Trước khi Tề Đẳng Nhàn đặt chân tới đây, Chiêm Tinh vẫn còn nghĩ nhà họ Triệu và Triệu Biện Tử phải tốn công phái ra một đội hình giám khảo như vậy là một chuyện quá sức thừa thãi, nhưng với tình hình hiện tại thì xem ra quyết định của bọn họ không hề thừa thãi một chút nào.
Chỉ tiếc là Triệu Biện Tử còn chưa kịp ra tay với Tề Đẳng Nhàn thì đã bị Tề Bất Ngữ đánh cho trọng thương, phải quay về đế đô để chữa trị.
Hai cha con nhà này đều là những kẻ biến thái, rất khó để đối phó với họ.
“Để tôi nói rõ trước một điều nhé, tôi không phải là đối thủ của cậu.” Chiêm Tinh lạnh nhạt nói.
“A?” Tề Đẳng Nhàn cười đáp.
“Thế nên tôi sẽ chỉ né tránh những đòn tấn công của cậu mà thôi. Tôi là Chiêm Tinh, được những người khác gọi với một biệt hiệu là Trích Tinh Thủ, chắc hẳn cậu nên biết ý nghĩa của biệt hiệu đó là gì!” Chiêm Tinh nói.
“Trích Tinh Thủ? Là vì anh sóc lọ rất giỏi hay sao?” Tề Đẳng Nhàn sửng sốt rồi hỏi một câu như vậy.
Bầu không khí vốn đang rất nghiêm túc bỗng nhiên sụp đổ hoàn toàn chỉ vì một câu hỏi của hắn.
Một trận cười ầm ầm vang lên giữa đám người vây xung quanh đứng xem…
Dương Quan Quan sửng sốt, sau đó sắc mặt cô ta đỏ bừng như quả cà chua chín, cô ta nói: “Vừa nãy tôi còn nghĩ anh ta rất có phong thái của một tông sư cơ, cái này…”
Long Á Nam lạnh lùng nói thêm: “Đúng là cái thứ mõm chó không mọc được ngà voi mà!”
Đến cả Chiêm Tinh cũng phải ngẩn người ra vì những lời mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói, có điều hắn ta không hề tức giận mà chỉ bảo với Tề Đẳng Nhàn một câu rằng: “Tôi đã luyện công được quá nhiều năm rồi, trên tay chỉ toàn là vết chai, thế nên cũng chẳng dám sóc lọ nhiều đâu.”
Tề Đẳng Nhàn bật cười ha ha một tiếng: “Con người anh rất hài hước đấy, tôi thích!”
Nhưng rồi hắn lại sầm mặt xuống và nói thêm: “Có điều nếu anh đã muốn cản đường tôi thì tôi vẫn sẽ phải đánh chết anh, không có ngoại lệ.”
Chiêm Tinh giơ hai tay lên rồi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc nói: “Mời!”
Tề Đẳng Nhàn cũng gật đầu rồi nói: “Mời!”
Hắn vừa mới nói dứt câu đã thấy Chiêm Tinh đột nhiên lùi ra phía sau một bước thật dài, duy trì khoảng cách bảy đến tám mét so với Tề Đẳng Nhàn, đó cũng là khoảng cách an toàn tuyệt đối.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Thành không nhịn được mà nói: “Xem ra sự thua cuộc của hai chúng ta đã khiến hắn ta có áp lực tâm lý rồi, vừa mới bắt đầu đã né ra ở khoảng cách xa như vậy, nếu cứ thế này thì rất khó mà khiến Tề Đẳng Nhàn tiêu hao nhiều thể lực như dự kiến.”
Bạch Liễu đáp lời anh ta: “Hắn ta không muốn bị tàn phế thì dĩ nhiên sẽ phải cẩn thận rồi.”
Diệp Thànhh nói: “Chỉ mong là Diệp Phi Lưu có thể ngăn cản con người này lại.”
Bạch Liễu tiếp tục nói: “Cái này thì khó mà xác định lắm…”
Vừa mới bắt đầu mà Chiêm Tinh đã bỏ chạy thật xa, tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng ấy đều rất muốn bật cười.
Có điều ngay từ đầu Chiêm Tinh cũng đã nói rõ rằng hắn ta không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, vì thế nên chắc chắn hắn ta sẽ phải chạy.
“Hắn ta muốn khiến anh phải tiêu hao thể lực đấy.” Long Á Nam đứng ở một bên nói.
“Không phải cô đang nói những lời vô ích à.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta, hắn vẫn bình chân như vại, chỉ giơ hai tay lên rồi quay sang mỉm cười với Chiêm Tinh.
Chiêm Tinh chỉ vào đồng hồ và nói: “Thời gian cho mỗi bài thi sát hạch là ba mươi phút, nếu không thể có được sự tán thành của giám khảo bài thi trong vòng ba mươi phút đó thì coi như không thể qua được cửa ải này. Nếu cậu muốn nghỉ ngơi thì bây giờ hãy nghỉ ngơi luôn đi!”
Tề Đẳng Nhàn cũng nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ rồi hỏi: “Diệp Phi Lưu đang chờ tôi ở phía sau phải không?”
Chiêm Tinh đáp lời: “Đúng vậy.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu rồi lại hỏi tiếp: “Anh có biết một thân công phu này của tôi đã được rèn luyện bằng cách nào hay không?”
Chiêm Tinh nhíu mày, không muốn nói gì thêm nữa, hắn ta nghĩ Tề Đẳng Nhàn chỉ đang cố tình phân tán sự chú ý của hắn ta để rồi sau đó sẽ tìm cơ hội ra tay trong lúc hắn ta đang sơ hở.
“Từ khi còn nhỏ tuổi tôi đã phải sống chung một chỗ với một đám người xấu xa, ngay cả cha của tôi cũng vậy, ông ấy là một người cực kỳ nghiêm khắc.”
“Sau khi tôi vừa mới được học quyền cước không lâu, ông ấy bắt tôi một mình đấu với đám người xấu xa đó… Anh hãy thử nghĩ một chút xem, làm sao mà tôi có thể là đối thủ của họ được cơ chứ?”
Chiêm Tinh bèn hỏi: “Thế nên?”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Cũng vì thế nên ban đầu tôi chỉ có thể chạy trốn mà thôi, tôi chạy trốn khỏi bọn họ để đỡ cho lần nào bản thân cũng bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, đầu rơi máu chảy. Anh phải biết là đám người xấu xa đó xuống tay với tôi rất nặng!”
Sắc mặt của Chiêm Tinh dần trở nên nghiêm túc hơn hẳn, hắn ta tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi muốn nói cho anh biết một điều này.”