Tề Đẳng Nhàn đã tới rất sát gần rồi, hắn áp tay vào ngực của Diệp Thành, hai tay khép lại rồi tách ra ở tư thế khum khum như một đóa hoa sen, sau đó bỗng nhiên nâng lên một chút!  

 

“Bốp!”  

 

Cả hai tay của Tề Đẳng Nhàn đập một cái thật mạnh vào cằm của Diệp Thành.  

 

Một chiêu thức thuộc Bát Quái Chưởng, “lão viên quải ấn”!  

 

Chỉ trong nháy mắt mà thanh kiếm đã tuột ra khỏi hai bàn tay của Diệp Thành, hai chân của anh ta lơ lửng trên mặt đất, cả người cũng bị nhấc bổng lên không trung.  

 

Hai bàn tay của Tề Đẳng Nhàn thì run lên thật mạnh, bờ vai hắn cũng run run, hắn giơ hai tay lên không trung một lúc rồi đập bôm bốp trên dưới hai lần, đánh vào vùng xung quanh hai bên phổi của Diệp Thành!  

 

“Rắc, rắc!”  

 

Tiếng gãy xương ở vị trí xương sườn của Diệp Thành vang lên, cơ thể vốn đang bay thẳng lên không trung bất chợt dừng lại, sau đó tiếp tục bay đi theo một hướng khác.  

 

Cơ thể của Diệp Thành thì vẫn còn đang ở trên không trung nhưng máu thì đã bắt đầu trào ra khỏi khoang miệng của anh ta.  

 

Tất cả mọi người đều ngơ ngác theo dõi cảnh tượng này, gần như không dám tin vào hai mắt của mình!  

 

Diệp Thành, một con người từng đi xuyên Nhật Bản theo hướng đông, cũng đã đạt được chiến tích khiến người đời kính nể, vậy mà lại bị đánh cho ra nông nỗi này?  

 

“Bộp!”  

 

Cơ thể của Diệp Thành nặng nề rơi xuống đất, thậm chí còn vô lực lăn trên đất vài vòng, cuối cùng anh ta ho khù khụ mấy tiếng, nôn ra từng ngụm máu lớn đỏ tươi.  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Kiếm là vua của trăm loại vũ khí, không được phép để hơi thở phàm tục dính vào kiếm của một chiến binh. Anh bán mạng cho nhà họ Triệu, làm việc thay cho chúng, khiến thanh kiếm của chính bản thân anh bị lây dính hơi thở phàm tục, cũng khiến cả kiếm đạo của chính bản thân anh bị sỉ nhục nặng nề. Từ nay về sau anh đừng bao giờ chạm tay vào kiếm nữa!”  

 

Một chiêu “lão viên quải ấn” mà Tề Đẳng Nhàn vừa mới thi triển ban nãy đã đánh vỡ nát phần xương cằm của Diệp Thành, hai chưởng ngay sau đó cũng đã làm dập nát vùng thịt hai bên phổi, đánh gãy xương sườn, khiến phổi của Diệp Thành chịu thương tích nặng nề.  

 

Nếu như anh ta là người thường thì chỉ sợ anh ta đã đi đời nhà ma ngay tại chỗ.  

 

Vậy nhưng dù sao Diệp Thành cũng là một cao thủ ở cấp bậc đại tông sư, có độ dẻo dai của cơ thể và ý chí sống sót cao hơn rất nhiều so với một người bình thườn, thế nên anh ta không chết được.  

 

Có điều nếu phổi của anh ta đã bị thương nặng như vậy thì chỉ sợ sau này việc luyện công sẽ trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí cứ mỗi lần đến mùa đông là một lần phổi của anh ta sẽ đau nhức khó mà chịu đựng được, chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút thôi là anh ta sẽ thở dốc phì phò như cái hộp bị thủng lỗ.  

 

Đồ đệ của Diệp Thành là Lôi Cuồng vội vàng bước vào bên trong sàn đấu, anh ta nhìn thấy sư phụ của mình bị thương nặng đến như vậy thì không khỏi nổi giận đùng đùng: “Cậu có nhất thiết phải xuống tay nặng đến thế này hay không, không phải đây chỉ là một cuộc thi kháo sát thôi sao hả?”  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh trả lời: “Anh ta chỉ một lòng muốn đâm chết tôi, tôi còn chưa giết anh ta là may cho anh ta lắm rồi. Thân là người tập võ, chết đi dưới nắm đấm của một người khác cũng chỉ là chuyện rất bình thường, nếu như ngay cả điều đó mà anh cũng không thể hiểu được thì sau này anh không cần luyện võ làm gì nữa đâu!”  

 

Sắc mặt của Lôi Cuồng trở nên vô cùng tái nhợt, lời nói của Tề Đẳng Nhàn khiến anh ta không thể cãi lại nổi thêm một câu nào.  

 

“Đa tạ cậu vì đã thủ hạ lưu tình, lời cậu nói là rất đúng, hẳn là chính tôi nên nghĩ lại về tư cách của bản thân mình thì hơn. Không nên để thanh kiếm của mình bị lây dính không khí phàm tục.” Diệp Thành khẽ nhúc nhích cơ hàm của mình, nhờ vào sự giúp đỡ của Lôi Cuồng mà ngồi dậy trên đất, liên tục ho khan rồi nói bằng giọng yếu ớt vô cùng.  

 

Anh ta đã thua, nhưng thua tâm phục khẩu phục. Anh ta đã trình diễn hết mọi điều tinh túy của tám mươi mốt thế kiếm Cửu Cung Kiếm trong trận đấu võ này, vậy mà anh ta vẫn không thể khiến Tề Đẳng Nhàn tổn thương dù chỉ là một vết thương rất nhỏ.  

 

Sau đó anh ta thi triển hai tuyệt kỹ lớn của bản thân, mong là có thể lật ngược tình thế, vậy mà cuối cùng anh ta vẫn phải chịu thua. Chỉ có thể nói là tài nghệ không bằng người, anh ta không có bất kỳ câu nào là oán hận.  

Bạch Liễu đã mù mắt, cô ấy không thể không mờ mịt hỏi: “Diệp kiếm thần thua thật rồi sao?”  

 

 

“Đã thua rồi thật đấy, anh ta bị trúng một chiêu lão viên quải ấn vào dưới cằm, hai bên phổi thì mỗi bên trúng một chưởng, đoán chừng là tàn phế rồi cũng nên.” Có một người ở gần đó thuật lại tình hình cho Bạch Liễu nghe.  

 

 

Nghe thấy những lời vừa rồi, Bạch Liễu không thể không thở dài một tiếng.  

 

 

Luyện văn hay luyện võ cũng đều chỉ là cống hiến cho nhà đế vương!  

 

 

Một khi quân nhân muốn xuất đầu lộ diện, vậy thì họ cần phải có một thể lực làm chỗ dựa vững chắc cho mình.  

 

 

Bọn họ cũng muốn tự mở môn phái hoặc lập tông phái của chính mình, nhưng đây đâu có phải chuyện dễ dàng cứ nói là sẽ làm được?  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play