“Đầu tiên là nhà của sư phụ tôi vẫn còn một khoản nợ lớn chưa thu hồi được, đối phương đã quỵt nợ rồi… Sau đó là ngân hàng không ngừng thúc giục, kỳ hạn sắp tới.”  

 

“Nếu chúng tôi không thể đòi được số tiền kia thì toàn bộ tài sản đều sẽ bị ngân hàng tịch thu hết, đến lúc đó thì hẳn là gia đình của sư phụ tôi sẽ phải uống gió tây bắc mà sống…”  

 

“Còn nữa, hai vị phó đà chủ là Giang Sơn Hải và Tống Chí Mai cũng đều ra mặt bức bách, muốn ép chúng tôi phải về dưới trướng họ…”  

 

“Nhưng chuyện về dưới trướng họ cũng đâu phải là chuyện dễ dàng gì, chỉ cần không chú ý thì sẽ rơi vào kết cục tan xương nát thịt.”  

 

Tần Đường Ngọc bất đắc dĩ phải kể lại toàn bộ tình hình khó khăn trước mắt, cô ta hiểu được một điều rằng nếu không kể rõ mọi thứ thì chắc chắn Tề Đẳng Nhàn sẽ không đồng ý.  

 

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Vậy thì số tiền đó của sư phụ cô đang nằm trong tay ai? Dù sao cô cũng phải cho tôi biết chứ.”  

 

Sắc mặt của Tần Đường Ngọc trở nên vô cùng khó coi, cô ta nói: “Số tiền đó đang nằm trong tay của một trong ba gia tộc đứng đầu Ma Đô, nhà họ Trịnh, ban đầu là do Tam di thái đứng đầu nhà họ Trịnh mượn của sư phụ tôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên hỏi: “Đã là thời đại nào rồi mà còn có vợ bé nữa chứ?!”  

 

Án Cường đứng ở một bên nói xen vào: “Người có tiền thì thích làm gì thì làm mà.”  

 

“Vậy sao?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên không gì sánh được, cứ như thể hắn vừa phát hiện ra đại lục mới.  

 

Sau đó hắn mới nhớ ra hình như mình cũng có rất nhiều tiền.  

 

Vì thế hắn quay đầu nhìn thoáng qua Dương Quan Quan.  

 

Dương Quan Quan vừa mới bắt gặp cái nhìn đó là hiểu ngay rằng Tề Đẳng Nhàn đang ôm âm mưu gì, cái tên đàn ông cặn bã chó má kia, chẳng lẽ cô ta còn không đoán được hay sao?  

 

Vì thế nên thư ký Dương nhướng đôi lông mày lá liễu, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn cái đếch gì?”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: “Không có gì cả, chỉ là tôi nhớ ra rằng mình cũng rất có tiền mà thôi, tôi đâu có nghĩ ngợi điều gì xấu xa, cô đừng chụp mũ cho tôi đấy!”  

 

Dương Quan Quan cười nhạt.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng quăng những suy nghĩ thiếu đứng đắn của mình ra sau đầu, quay mặt về phía hai người kia rồi cười nói: “Vậy thì hai người thực sự có rất nhiều phiền phức đấy nhỉ?”  

 

Tần Đường Ngọc nói: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi, chũng tôi cũng không muốn phải đến nhờ vả anh. Chính Quan  m Bồ Tát cũng đã nói, nhờ vả người ta thì chẳng bằng nhờ vả chính mình.”  

 

Án Cường cũng gật đầu, họ đâu còn cách nào khác cơ chứ… Văn Dũng Phu đã chết, Văn Tư Thuận lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho trọng thương thành như vậy, Tần Đường Ngọc cũng đã mất sức chiến đấu, tất cả những trụ cột chủ chốt của Văn Dũng Phu đều đã trở nên vô dụng cả rồi, nếu không hạ mình cầu xin người khác thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nuốt sạch cả da lẫn xương.  

 

“Vậy thì được rồi, từ nay về sau các người phải nghe theo mệnh lệnh của tôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

 

“Chúng tôi tới đây để tìm một chỗ dựa vững chắc, chứ đâu phải đến xin được… làm chó cho anh.” Gương mặt của Tần Đường Ngọc đỏ lên, cô ta nhịn mãi rồi mới nói ra một câu như vậy.  

 

Tề Đẳng Nhàn bèn duỗi tay ra, một miếng ngọc mã não xuất hiện trước mắt cô ta.  

 

Trông thấy miếng ngọc mã não này, Tần Đường Ngọc ngẩn người, Án Cường đứng ở một bên cũng cảm thấy vô cùng chấn động.  

Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi không yêu cầu các người làm chó cho tôi, tôi chỉ mong muốn hai người sẽ thành thật nghe theo những mệnh lệnh mà tôi đưa ra, làm việc cho tôi, bởi vì bây giờ tôi đã là người đứng đầu Long Môn chi nhánh Ma Đô.”  

 

 

Gương mặt của Tần Đường Ngọc cứng đờ: “Đây là thứ mà anh đã giành được từ chỗ sư phụ tôi sao?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhạt, khinh bỉ nói: “Thứ này là do tổng hội trưởng Lý Hà Đồ của các cô tự mình đưa cho tôi đấy, ông ta khóc lóc van xin tôi đảm nhận chức đà chủ của Long Môn chi nhánh Ma Đô, nếu không thì tôi cũng chẳng thèm dính vào mấy thứ rắc rối này đâu!”  

 

 

Nghe thấy những lời này, hai người kia quay sang nhìn nhau rồi vội vàng cúi người xuống và chắp tay nói: “Xin bái kiến đà chủ!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn tung hứng miếng ngọc mã não trong tay rồi tiện thể nhét vào trong túi, nói: “Nếu là chuyện phiền phức từ thời cựu đà chủ để lại thì tôi cũng đành giải quyết thay vậy, hai người cứ yên tâm quay về đi.”  

 

 

“Vâng!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play