Long Phi Linh rất nhanh liền bấm điện thoại, nói: “Bố, con ở Thượng Hải gặp phải chút phiền toái!”
“Lão Nhị não tàn lại che chở một người ngoài, nói gì cũng không muốn động đến hắn, để đổi lấy sự tha thứ của Thôi Chính Hành.”
“Con ở bên này xử lý, lão Nhị còn dung túng người này động thủ với con.”
Long Tông Toàn không khỏi khó chịu nói: “Lão Nhị nó chính là như vậy, làm việc nhân từ nương tay, lề mề! Con trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Chí Mai, bà ta sẽ giúp con xử lý.”
Long Phi Linh căm tức nói: “Tống Chí Mai vừa rồi tới, sau đó nói chuyện này bà ta không quản được!”
Long Tông Toàn nghe xong, nhất thời nổi trận lôi đình, nói: “Cái gì? Tống Chí Mai nói như vậy? Lý nào lại có việc như vậy?”
Long Phi Linh nói: “Đúng vậy a, bà ta thậm chí một chút cũng không thèm để ý đến hợp tác của công ty chúng ta, con thấy bà ta chính là cánh cứng rồi...”
Long Tông Toàn lạnh lùng nói: “Con mở loa ngoài!”
Long Phi Linh trực tiếp ấn nút mở loa.
Long Phi Vũ sắc mặt khó coi, vì Long Phi Linh đã tố cáo hắn với bố của cậu ta, cậu ta cũng không có cách phản bát, bởi vì, cậu ta là người có tính cách nhu hòa, cũng không phải kiểu người mà bố cậu ta thích.
“Lão Nhị, nghe cho ta, con đã làm hỏng chuyện hợp tác giữa chúng ta và Tài Phiệt Thượng Tinh, chuyện này rất nghiêm trọng!”
“Ta không quan tâm người đó là ai, con phải xử lý hắn cho ta, sau đó dẫn hắn đến chỗ Thôi Chính Hành xin lỗi, xin được tha thứ.”
“Nếu không, con đừng trách ta không niệm tình cha con!”
Lời nói của Long Tông Toàn rất nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là cảnh cáo.
Khóe miệng Long Phi Vũ giật giật, nói không ra lời.
Tề Đẳng Nhàn tiến tới, nói: “Yo, Long tổng thật lợi hại a, lúc trước ở Trung Hải thì rất ngỗ ngược , như thế nào vừa gặp phải một tên người nước ngoài như thế, đã liền giống như rùa rụt cổ ấy?”
Long Phi Linh không khỏi giận dữ nói: “Ngu ngốc, nơi này đến lượt anh nói chuyện sao?”
Hô hấp của Long Tông Toàn bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nói: “Ngươi là...”
“Hay là nói, ông cảm thấy bản thân ở Đế Đô, tôi không có cách đối phó với ông?”
“xịt...”
Long Tông Toàn trực tiếp hít vào một hơi khí lạnh, thanh âm của Tề Đẳng Nhàn, ông ta là đến nằm mơ cũng không quên được, bởi vì, ông ta thường xuyên gặp ác mộng...
Nhân vật chính trong ác mộng, đương nhiên chính là người đã đánh đập ông ta Tề Đẳng Nhàn.
Long Phi Linh liên tục cười lạnh, tên ngốc này, lại dám nói chuyện với bố anh ta như vậy, là sợ sau này bản thân chết không đủ khó coi sao?
Thế nhưng, ngay sau đó, Long Tông Toàn lại ngượng ngùng cười nói: “A... Tề tổng, là cậu à! Lần trước rời khỏi thành phố Trung Hải đã lâu lắm rồi a”
Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói: “Là tôi a, sao vậy, có muốn tôi đi theo con trai của ông đến chỗ Thôi Chính Hành quỳ xuống xin lỗi, cầu xin tha thứ không?”
“Haizz! Tên Thôi Chính Hành chó chết này, như thế nào lại đắc tội Tề tổng ngài a? mẹ nó, ông ta thật sự là ngu xuẩn, lần hợp tác này không cần cũng được!” Long Tông Toàn nối một cách quyết đoán.
Long Phi Linh ở một bên trực tiếp nghe đến choáng váng, ngay cả Long Phi Vũ cũng trừng to hai mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Không phải Kim Thần mang theo Dương Quan Quan tới nhờ cậu ta giúp đỡ sao? Như thế nào bạn trai Dương Quan Quan lại quyền lực như vậy, so với cậu ta còn lớn hơn, nghe ra, bố cậu ta có vẻ như rất sợ hắn a?
Trong lúc nhất thời cậu ta không khỏi có chút căm tức, có người giả heo ăn thịt hổ như vậy sao? Khiến cho cậu ta rất xấu hổ a...
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “Long tổng, con trai lớn của ông nói muốn giết tôi, con trai ruột của ông, ông không ủng hộ nó sao?”
Long Tông Toàn nuốt nước miếng, ở đầu dây bên kia bị làm Tề Đẳng Nhàn làm cho sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng nói: “Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, Tề tổng cậu đừng chấp nhặt với nó, tha cho nó một mạng đi... tôi tôi tôi... tôi chuyển cho cậu 400 triệu có được không ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ông nói giống như kiểu tôi là ăn cướp vậy.”
Long Tông Toàn vội nói: “Vâng vâng, đều là tôi nói sai, Tề tổng cậu vừa nhìn đã biết không phải loại người này.”
“Ah... Lát nữa tôi sẽ gửi số tài khoản ngân hàng cho ông.” Tề Đẳng Nhàn nói.