Dù sao Tề Đẳng Nhân cảm thấy Tôn Dĩnh Thục không phải là người tốt lành gì, chính hắn giúp cô ta, cứu cô ta, kết quả, chỉ bởi vì hắn không đáp ứng yêu cầu của cô ta, cô ta liền chơi xấu uy hiếp hắn?  

 

Đối với loại người ăn cháo đá bát lấy oán trả ơn này, hắn không có chút hảo cảm nào, cho dù Tôn Dĩnh Thục có nói rằng cô ta có nỗi khổ riêng, nhưng Tề Đẳng Nhân sẽ không hiểu cho cô ta, cũng sẽ không đồng cảm với cô ta.  

 

Cái người tên Choi Jeong Han này, nếu đã đến từ tài phiệt Thượng Tinh, vậy hơn phân nửa chính là người bên nhà chồng của Tôn Dĩnh Thục, chỉ là không biết có quan hệ như thế nào với một quả phụ như Tôn Dĩnh Thục đây.  

 

“Choi tổng, anh tới vừa lúc, chúng tôi chỉ vừa mới chuẩn bị ăn cơm thôi. Mọi người đều là đối tác của Gukoo, ngồi xuống cùng nhau ăn đi!” Long Phi Vũ cười ha hả nói.  

 

Long Phi Vũ thật sự không làm giá một chút nào, là một quân tử khiêm nhường, có chí khí chất của một nhà nho.  

 

Mà Choi Jeong Han so sánh với cậu ta, thì hơi có vẻ thua chị kém em, rõ ràng là ông ta khá tự cao, hành vi cử chỉ cũng rất tuỳ tiện.  

 

Tập đoàn Gukoo trước mắt đặt trọng tâm trên ngành kỹ thuật máy tính, cho nên, dự án xe tốc hành Thượng Tinh là lấy kỹ thuật và vật liệu của bọn họ.  

 

Địa vị của tài phiệt Thượng Tinh ở Hoa Quốc cũng tương đối đặc biệt, không ít công ty khoa học kỹ thuật đều dựa vào kỹ thuật và vật liệu của bọn họ để kiếm cơm.  

 

“Long tổng, đây là tình nhân mới của cậu sao? Ánh mắt rất tốt!” Choi Jeong Han chỉ vào Dương Quan Quan, duỗi tay giơ ngón tay cái lên với Long Phi Vũ.  

 

Tề Đẳng Nhân nhíu mày, có chút muốn ụp đầu tên này vào nồi lẩu để ông ta rửa mặt, dạy ông ta học cách nói tiếng người.  

 

Dương Quan Quan lại lắc đầu với Tề Đẳng Nhân, cô ta nhìn thoáng qua Kim Hi Thần, ý bảo ông ta cho Kim Hi Thần chút mặt mũi.  

 

Long Phi Vũ nói: “Choi tổng đừng nói giỡn, vị này chính là Dương tiểu thư của Dương gia ở Thượng Hải.”  

 

Choi Jeong Han nghe vậy liền kinh ngạc, sau đó nói: “Thì ra là người của Dương gia ở Thượng Hải, thất kính, lời nói vừa rồi cô đừng để trong lòng!”  

 

Thanh danh của Dương gia ở Thượng Hải rất có tiếng nói.  

 

Dương Quan Quan chỉ không nóng không lạnh liếc nhìn ông ta một cái, lười nói chuyện với cái người không biết tôn trọng người khác này.  

 

“Ừ?” Ánh mắt Choi Jeong Han đảo qua, ông ta nhìn điện thoại đang để trên mặt bàn của Long Phi Vũ, trên màn hình di động đúng vẫn còn dừng ở trang tin tức vừa rồi.  

 

Sau khi nhìn thấy tin tức này, ánh mắt Choi Jeong Han lại một lần nữa chuyển sang nhìn Dương Quan Quan, tức khắc trên mặt đầy vẻ khinh thường nói: “Người trên tin tức này là cô đúng chứ?”  

 

Dương Quan Quan nói: “Là tôi.”  

 

Kim Hi Thần nói: “Choi tổng, ông đừng tin bọn người kia nói hươu nói vượn, thuần túy chỉ là ở bôi đen mà thôi, căn bản không có chuyện này.”  

 

Choi Jeong Han cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi còn thật sự cho rằng cô là vị đại tiểu thư nào của Dương, hoá ra chẳng qua chỉ là một đứa con ngoài giá thú tới tranh gia sản mà thôi. Long tổng, cậu tiếp xúc với một người như vầy, không sợ bị kéo thấp phẩm vị của chính mình sao?”  

 

Dương gia vì bôi đen Dương Quan Quan mà không chừa thủ đoạn nào, nói cô ta là con ngoài giá thú, nói cô ta không có giáo dưỡng, nói cô ta tham lam án độc, vì tranh gia sản mà ra tay đánh nhau với trưởng bối nhà mình.  

 

Dù sao, hiện tại nước miếng của cư dân mạng có thể phun Dương Quan Quan đến chết đuối, nhưng cô ta một chút cũng không để bụng.  

 

“Thì ông cũng chỉ là một người bắt nạt kẻ yếu, nếu như tôi thật sự là đại tiểu thư của Dương gia, ông sẽ cung cung kính kính với tôi sao?” Dương Quan Quan lạnh giọng nói.  

Choi Jeong Han nhướng mày, bất mãn nói: “Cô chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú mà cũng dám nói chuyện như vậy với tôi? Nếu như hôm nay cô không xin lỗi tôi, không hầu hạ tôi thoải mái, thì khỏi cần Dương gia ra tay, tôi sẽ trực tiếp giúp bọn họ giết chết cô!”  

 

 

Kim Hi Thần kinh hãi, không nghĩ tới Choi Jeong Han vậy mà lại mâu thuẫn với Dương Quan Quan.  

 

 

Cô ta vội vàng tiến lên, nói: “Choi tổng, tôi thay chị tôi xin lỗi ngài, người chị họ này của tôi chưa thấy qua việc đời, không biết thân phận của ngài, xin ngài hãy tha thứ!”  

 

 

“Chị họ? Cô ta là chị họ của cô!” Choi Jeong Han ngạc nhiên, sau đó cười nói.  

 

 

“Đúng vậy, xin Choi tổng cho tôi mặt mũi!” Kim Hi Thần vội vàng, không ngừng gật đầu liên tục đáp lời.  

 

 

Choi Jeong Han nói: “Vậy thì vừa lúc, tôi thích nhất là chị chị em em! Hai người các cô hôm nay cùng nhau hầu hạ tôi, hầu hạ tôi thoải mái, nói không chừng tôi còn có thể giúp cô ta tranh một chút gia sản của Dương gia.”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play