Bởi vì,  tính cách của người phụ nữ này hiện tại thay đổi rất lớn, trước kia tránh hắn còn không kịp, nhưng hiện tại thì sao, thường xuyên cố ý khiêu khích và dụ dỗ.  

 

 

Sở dĩ cô ta làm như vậy, tất nhiên là bởi vì Dương Quan Quan ở trong nhà, có Dương Quan Quan ở đây thì Tề Đẳng Nhàn không có khả năng làm  ra chuyện gì quá đáng.  

 

Mà bởi vì có cô ta đây, Dương Quan Quan tất nhiên cũng muốn duy trì sự rụt rè, không có khả năng có cử chỉ thân thiết quá mức với Tề Đẳng Nhàn.  

 

Một đêm này cũng không yên bình, đương nhiên chỉ là đối với nhà họ Dương mà nói.  

 

Biến cố trong tiệc đính hôn của Dương Tĩnh làm cho bọn họ trở tay không kịp, đồng thời, chuyện Dương Phỉ Phỉ bị Dương Quan Quan phế bỏ cũng làm cho tâm trạng của bọn họ càng thêm nặng nề.  

 

Nhưng người ngoài lại không có một ai thương cho Dương Phỉ Phỉ, bởi vì cô ta làm việc quá không nói điểm giới hạn, không màng luân thường đạo lý, ngay cả mộ phần của chú ruột nhà mình cũng có thể đào lên được, còn có chuyện gì là cô ta không làm được?  

 

“Anh cả, anh nhất định phải báo thù cho em đấy… Hu hu hu… Bác sĩ nói tay chân của em đều không nối được, về sau chỉ có thể làm một kẻ tàn phế, em… em không cam lòng… Em thật muốn đi chết luôn cho rồi!”  

 

Dương Phỉ Phỉ nằm trên giường bệnh, khóc lóc thảm thiết.  

 

Dương Tĩnh lại thở dài, nói: “Trước khi em làm những chuyện đó,  tại sao không thương lượng với mọi người một chút, lại tự mình quyết định? Lần này em thật sự quá đáng quá rồi, mọi người muốn ra mặt giúp em cũng không có biện pháp!”  

 

“Không phải em cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Dương thôi sao?”  

 

“Nếu có thể ép chết Dương Quan Quan, gia sản nhà chúng ta sẽ không cần chia ra một phần!”  

 

“Hiện tại các thế lực lớn đối với chúng ta như hổ rình mồi, nếu thật sự phân một phần gia sản ra ngoài, nhà họ Dương chúng ta sẽ cách ngày lụn bại một khoảng không xa!”  

 

“Huống chi, cái loại tiện chủng như Dương Quan Quan làm sao mà xứng với số tài sản này? Cha cô ta cũng chỉ là một thằng đần, em làm cũng đã làm, có cái gì để giải thích!”  

 

Cảm xúc của Dương Phỉ Phỉ có hơi quá khích, đồng thời, cô ta vẫn luôn chết cũng không hối cải, cảm thấy bản thân không hề làm sai chút nào, hoàn toàn là vì tốt cho nhà họ Dương.  

 

Dương Tĩnh lại sắc mặt phức tạp, hơi hơi lắc lắc đầu, tuy rằng cậu ta đồng tình với Dương Phỉ Phỉ, nhưng cũng có chút bực bội đối với chuyện cô ta đã làm ra.  

 

Sự tình đã truyền đi, hiện tại thanh danh nhà họ Dương có thể nói là đã bại hoại tới cực điểm, những điều này đều nhờ hành động ngu xuẩn của Dương Phỉ Phỉ ban tặng.  

 

“Anh cả, anh phải báo thù cho em đó… Hu hu hu… Em thật sự không muốn sống nữa!” Dương Phỉ Phỉ khóc rống nói.  

 

Dương Tĩnh thở dài, nói: “Em yên tâm, chờ sau khi đá được thứ ngáng đường Tề Đẳng Nhàn ra, Dương Quan Quan cũng sẽ chẳng làm nên được trò chống gì. Anh sẽ khiến cô ta chết trước mặt em, anh bảo đảm!”  

 

Dương Phỉ Phỉ cắn răng nói: “Tề Đẳng Nhàn cũng phải chết!”  

Dương Tĩnh lạnh nhạt nói: “Nếu hắn không thể qua được khảo hạch của mình, đón chờ hắn cũng là đường chết.”  

 

 

“Giám khảo chính Diệp Phi Lưu là cao thủ lợi hại nhất anh từng được thấy.”  

 

 

“Ba phó giám khảo còn lại lần lượt là Diệp Thành, Bạch Liễu, Chiêm Tinh, ba người này cũng là đại cao thủ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”  

 

 

“Nhà họ Triệu đặc biệt chọn ra đội hình giám khảo này chính là để ngăn cản Tề Đẳng Nhàn ngoài cửa lớn của ban Chính trị.”  

 

 

Dương Phỉ Phỉ kinh hô: “Diệp Thành, là Diệp Thành luyện cửu cung kiếm ư? Là Kiếm Thần đã từng một người một kiếm vượt qua bờ đông đến Kiệt Bành, đạt được chiến tích thắng hai mươi sáu một thua!”  

 

 

Dương Tĩnh nói: “Không phải ngài ấy thì còn có thể là ai? Hai người Bạch Liễu và Chiêm Tinh còn lại, tuy rằng thanh danh không lớn bằng ngài ấy, nhưng bản lĩnh lại là không hề thua kém.”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play