Tham Lang tỉnh lại sau một đêm, anh ta chỉ cảm thấy sát khí trên người Tề Bất Ngữ càng ngày càng nặng.  

 

"Đại đương gia, chúng ta đến Thượng Hải là để giết ai thế? Là ai đáng để ngài tự mình chạy đến đây vậy?” Tham Lang rốt cục không nhịn được hỏi.  

 

Tề Bất Ngữ dùng ngón tay viết một chữ "Triệu" lên ga trải giường.  

 

Tham Lang sởn tóc gáy: "Thiên Phạt của Triệu gia, Triệu Hồng Tụ sao?!”  

 

Tề Bất Ngữ lắc đầu.  

 

Tham Lang cũng không biết Tề Bất Ngữ muốn tới giết ai, chỉ là danh tiếng của Triệu Hồng Tụ lưu truyền lợi hại như vậy, cho dù Tề Bất Ngữ thật sự muốn giết cô ta, có thể giết chết thật sao?  

 

Tề Bất Ngữ nhìn qua vẫn nho nhã hiền hòa như trước, nhưng Tham Lang lại cảm giác được, máu của ông hiện giờ đều đàn sôi trào, nhịp tim có khi đạt tới một trăm bảy mươi nhịp một phút.  

 

"Một đêm để điều chỉnh, thể lực của ngài đã đạt tới mức tốt nhất rồi chứ? Ngày tôi, trạng thái tốt nhất của đại đương gia cũng quá khủng bố rồi..." Tham Lang hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.  

 

Tề Bất Ngữ bảo Tham Lang dọn dẹp hành lý rời đi, sau khi hai người rời khỏi khách sạn, liền vận công từ chân mà chạy về phía vùng ngoại ô.  

 

Dòng xe và dòng người ở vùng ngoại ô bên này ít hơn một chút, càng tăng thêm phần yên tĩnh.  

 

Tề Bất Ngữ dừng bước trước một tiểu viện mang phong cách nhà nông, sau đó đứng yên, mỉm cười với Tham Lang.  

 

Tham Lang liền mở miệng hỏi: "Những người ngài muốn giết có ở đây không? Ngài có muốn tôi giúp không?”  

 

Tề Bất Ngữ lắc đầu, sau đó bày ra một cử chỉ.  

 

"Hắn muốn giết con trai tôi, cho nên tôi tới giết hắn trước." Tham Lang hiểu được cử chỉ này của Tề Bất Ngữ là có ý gì.  

 

Tham Lang nói: "Muốn giết Nhị đương gia sao? Địa vị gì chứ, cũng to gan lớn mật không phải lối!”  

 

Loại nơi yên tĩnh thế này rất hiếm.  

 

Mà Triệu Biện Tử lại là một người thích an tĩnh, từ trước đến nay ông ta luôn ở trong đại viện, luôn có quy định hà khắc với sự yên tĩnh.  

 

Cửa tiểu viện mở ra, một dáng người xinh đẹp diễm lệ đập vào mặt hai người.  

 

Tham Lang nhìn thấy người phụ nữ này, anh ta cũng không khỏi thầm tán thưởng một tiếng “xinh đẹp”, anh ta nghĩ thầm, không biết là tiểu thư khuê các do gia tộc lớn nào đã bồi dưỡng ra.  

 

Người phụ nữ này sau khi nhìn thấy Tề Bất Ngữ, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, cung kính nói: "Chào chú Tề."  

 

“Ừm." Tề Bất Ngữ khẽ gật đầu, dùng một loại ánh mắt dịu dàng nhìn vào Từ Ngạo Tuyết ở trước mặt, giống như đang đánh giá con dâu tương lai vậy.  

 

Từ Ngạo Tuyết hít sâu một hơi, hỏi: "Chú Tề tới giết người sao?”  

 

Tề Bất Ngữ đưa tay chỉ vào trong tiểu viện, sau đó lại một lần nữa gật đầu.  

 

Từ Ngạo Tuyết mím môi: "Loại chuyện thần tiên đánh nhau này con cũng không quản nổi! Mọi người cứ tự nhiên!”  

 

Sau khi nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết nhanh chóng bước lên một chiếc xe, tức tốc rời khỏi nơi này.  

 

Đương nhiên cô rất rõ vì sao Triệu Biện Tử lại phải đến Thượng Hải, tới để đối phó Tề Đẳng Nhàn chứ còn gì nữa? Cho dù không thể đánh chết Tề Đẳng Nhàn thì ông ta cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.  

 

Nếu Tề Đẳng Nhàn bị trọng thương, việc tranh giành của hắn nhất định sẽ xảy ra vấn đề, cứ như vậy hắn sẽ bị đánh rớt khỏi dự án, mặt mũi Phó Phong Vân không còn, Triệu gia cũng sẽ không tiếc thủ đoạn mà tiếp tục ra tay.  

Vì để cho Tề Đẳng Nhàn có thể thuận lợi thông qua lần này, Tề Bất Ngữ tới.  

 

 

Người làm cha luôn phải che mưa che nắng cho con trai.  

 

 

Cho dù đứa con trai này đã trưởng thành, trở thành một người vô cùng bản lĩnh.  

 

 

"Một ngày trước khi tôi đến Thượng Hải đã có một loại dự cảm mãnh liệt rằng sẽ gặp phải phiền toái vô cùng lớn! Quả nhiên là nhớ mãi không quên, thì ắt sẽ có tiếng vang." Thanh âm già nua từ trong tiểu viện truyền ra, một ông cụ mặc áo dài bện tóc trắng từ trong phòng đi ra cùng ánh mặt trời.  

 

 

Tham Lang cảm thấy ánh mặt trời hôm nay có chút chói mắt.  

 

 

Không đúng, là ánh mắt của ông cụ này có chút chói mắt!  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play