Vào giờ khắc này, thân thể của anh ta như biến thành một viên đạn pháo vừa mới được bắn ra, lực đạo mang theo mạnh khỏi bàn, hơn nữa còn vô cùng nhanh.
"Ầm ầm ầm——"
Lúc thân thể tiếp đất gãy liên tiếp mấy cái xương, sau đó giống như cây đại thụ bị đâm lay động không thôi, lá rụng bay khắp nơi.
Tất nhiên là người đã bị tiễn đi ngay tại chỗ, xương cốt trên người cũng không biết bị đụng gãy bao nhiêu cái, chỗ ngực có một cái lõm rất đáng sợ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được!
Tề Đẳng Nhàn nổi giận.
Bình thường cho dù có người chọc giận hắn, hắn cũng rất ít khi ra tay nặng như vậy, nhưng lúc này đây, dường như hắn đã dùng sức lực của toàn thân, dùng một chiêu "Thân chính khuỷu tay" đánh chết tên này ngay tại chỗ!
Việc Tề Đẳng Nhàn ra tay bạo lực khiến ngay cả Dương Quan Quan cũng bị doạ.
Người còn lại sắc mặt nhanh chóng tái nhợt đi, đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể run rẩy.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, tuy sát ý trong mắt đã yếu đi một chút nhưng vẫn tựa như một pho tượng ma vương, khiến người ta nhìn vào không rét mà run.
“Các người mang quan tài của Dương Trí đi đâu? Nói thật cho tao!” Tề Đẳng Nhàn đưa tay nắm lấy cổ áo người này, nói bằng giọng lạnh lùng.
Dáng dấp người này cũng coi như cường tráng, cao tầm một mét tám mấy, cả người toàn cơ bắp, nhưng ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn lại giống như con gà không chịu nổi một chiêu, ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có.
Bạn của anh ta vừa mới bị khuỷu tay của hắn hất bay ra ngoài văng hơn mười mét, còn đâm gãy mấy cái cây, người cũng chết không kịp ngáp tại chỗ, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.
Tên này đã bị dọa đến choáng váng, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Mãi cho đến khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh đến hộc máu miệng, lúc này anh ta mới bị đau đớn thức tỉnh lại.
"Tôi nói, tôi nói! Tôi sẽ nói!” Anh ta vội vàng nói, ngay cả chữ nói ra cũng không rõ ràng gì, mà đũng quần bên dưới đã ướt đẫm từ khi nào.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: "Đi đâu rồi?”
Người này nơm nớp lo sợ nói: "Đã lấy đi hỏa táng, sau đó mang tro cốt rải..."
Trong đầu Dương Quan Quan ong ong một tiếng, tức giận đến mức muốn ngất xỉu tại chỗ, đám người Dương gia này đúng là cái gì cũng làm!
"Vậy mày đi chết được rồi." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói, giơ tay đặt lên ngực anh ta, “bụp” một tiếng, lưng người này nhô lên một chút, trước ngực lõm một mảng, sau đó cả người ngã xuống đất.
Sau khi anh ta ngã xuống đất, đầu tiên là hít thở không thông, sau đó cơ thể co giật kịch liệt, ngay sau đó cả người đều chảy máu.
Một chiêu Băng Quyền đã trực tiếp đánh vào trái tim tên này!
Dương Quan Quan hít sâu một hơi: "Tôi với đám người Dương gia không đội trời chung, tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho bố!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật đầu: "Cô làm gì tôi cũng đều ủng hộ. Nhưng trước khi vào việc hãy suy xét thật cẩn thận. Suy nghĩ nghiêm túc chứ đừng để bị cơn giận chi phối!”
Dương Quan Quan nói: "Làm sao tôi có thể không tức giận được?”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu: "Đúng vậy, sao có thể không giận được? Nếu là tôi, tôi cũng sẽ rất tức giận, nói không chừng đã đi giết cả nhà họ rồi.”
Vốn là muốn tới cúng bái cho người bố đã mất nhiều năm, ai mà ngờ được Dương gia tuyệt tình như vậy, trực tiếp đào mộ lên rồi đem xương cốt đi rải.
Thậm chí cô ta còn có chút khó tưởng tượng nổi tại sao lại có gia đình tuyệt tình đến vậy xuất hiện trên cõi đời, ngay cả máu mủ cũng không tha!
"Ring ring ring –"
Tiếng chuông điện thoại di động của tên vừa bị Tề Đẳng Nhàn đấm chết bỗng vang lên.
Dương Quan Quan khom lưng lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy tên người gọi thì ngay lập tức bắt máy.