Hôm nay có thể coi là cột mốc quan trọng của Dương Quan Quan khi chính thức bước vào con đường tông sư.
Tề Đẳng Nhàn nghiêm khắc xưa nay bỗng biến thành loại người ôn nhu như gió xuân, nghiêm túc chỉ dẫn từng chiêu thức, mỗi khi kình lực biến hóa đều tay trong tay cẩn thận cảm nhận.
"Thật có cảm giác thần điêu hiệp lữ." Dương Quan Quan luyện xong, không khỏi cười nói.
(*) Thần điêu hiệp lữ: Tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, kể về hai nhân vật chính tình cờ trở thành bạn thân và cùng nhau trải qua nhiều cuộc phiêu lưu, giúp đỡ người dân và trừng trị kẻ xấu.
"Ồ... Vậy thì tôi là hiệp lữ!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Quan Quan ngẩn người.
Tề Đẳng Nhàn bật cười.
Một lát sau, Dương Quan Quan điều chỉnh lại tinh thần, mắng: "Có cái rắm, anh là thần điêu! Không, anh là sa điêu!”
(*) Sa điêu: Ý chửi ngu ngốc
Lúc hai người đi ra cửa đã là khoảng mười giờ.
Sau khi đến cửa hàng chuyên bán đồ cúng mua nến giấy và sáp thơm xong liền tới nơi chôn cất của Dương Trí.
Tổ tiên của Dương gia ở có mua một mảnh đất ở ngoại ô, người nhà họ đều được chôn cất ở chỗ này.
Khi Dương Quan đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Bố, con trở về thăm bố!”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên dịu dàng, hắn vô thức nghĩ tới mẹ mình.
Cũng may mẹ hắn là người phụ nữ dịu dàng, loại dịu dàng này không phải là yếu hèn mặc cho người khác khinh thường mà là một lòng không dùng suy nghĩ thâm sâu để đoán già đoán non về người khác, một lòng dùng ánh mắt thiện ý mà đối đãi với tất cả mọi thứ.
Dịu dàng như vậy cũng khiến cho bà trở nên kiên cường hơn, cho nên sau mười năm chia xa cũng không làm khiến cho bà gục ngã mà ngược lại càng thêm nghiêm túc, càng thêm chờ mong tới ngày này.
"Nơi này là khu đất mà nhiều năm trước Dương gia đã mua, ở trên núi đều là phần mộ tổ tiên Dương gia, mộ của bố tôi ở phía trước biên." Dương Quan Quan đi về phía trước, nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chú ý tới mỗi một lần Dương Quan Quan cất bước, hô hấp đều sẽ theo bước đi mà sinh ra một luật động kỳ diệu, hơn nữa điểm phát lực của hai chân là ở trên hông, ngay cả cột sống cũng sẽ run theo.
Loại run này cũng không phải là "linh hoạt, sống động, nảy, chớp năm roi liên tiếp"(*), mà là dùng xương cốt và cơ bắp khiến bản thân bật ra, làm cho mỗi lần phát lực trở nên thoải mái hơn, hài hoà hơn.
(*) Động tác được cho là lấy cảm hứng từ chuyển động của một con rồng và thường được thực hiện bằng roi hoặc dây xích.
"Tài năng kỳ lạ." Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khó tránh được thầm nghĩ, thời điểm hắn lĩnh ngộ được phương thức di chuyển này cũng phải mất cả ba năm luyện công.
Bỗng nhiên, Dương Quan Quan dừng bước, sau đó toàn thân cô ta run rẩy.
Tề Đẳng Nhàn nhìn theo thấy phía trước là một nấm mộ trống rỗng, bia mộ cũng đã vỡ vụn thành từng mảnh vụn, tất thảy đều bị chôn vùi trong bùn đất.
Ngôi mộ ban đầu của Dương Trí đã bị đào sạch, quan tài cũng không biết bị mang đi đâu.
“Thật xui xẻo, không nghĩ tới chuyện đào mồ mả này lại dính tới chúng ta!” Lúc này, có một giọng nói truyền đến.
"Đúng vậy... Mà Dương Trí này còn là một kẻ ngốc nữa chứ, mộ của ông ta chắc chắn mang lại đen đủi cho coi! "Một giọng nói khác phụ họa theo.
"Lát nữa phải rải nước tiểu vào hố của ông ta xem như trừ tà, tránh vận xui! Không con cháu đời sau dính phải vận ngu ngốc của ông ta thì xui chết."
“Có đạo lý, hay ngày mai để tao giết một con chó đen, mang máu chó đến rải giải hạn."
"Tao sợ nhiễm vận xui của ông ta lắm, lỡ lây cho con cháu mình là xong luôn."