Tề Đẳng Nhàn cười cười và nhét điện thoại vào lại trong túi, cảm thấy Ngọc Tiểu Long cũng không phải một người không thấu tình đạt lý đến vậy.
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ đi xe, cuối cùng bọn họ cũng đến được căn nhà cũ mà Dương Quan Quan nói đến.
Nói là nhà cũ, thực ra cũng chẳng cũ lắm.
“Còn ai sống ở đây không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Không có, từ sau khi tôi rời khỏi Thượng Hải thì không còn ai ở đây nữa. Đây là căn nhà mà ông nội chia cho cha tôi, cha tôi qua đời, mẹ tôi không chịu nổi sự xúc phạm mà rời khỏi Dương gia, tôi thì đi xa khỏi Thượng Hải.” Dương Quan Quan nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy nơi này còn được quét dọn sạch sẽ đến vậy, vừa nhìn đã biết là thường xuyên có người lui tới.”
Vẻ mặt của Dương Quan Quan không khỏi trở nên có hơi khó coi, nơi này chính là nhà của cô ấy, nơi chứa đựng tất cả những kí ức của cô ấy về cha mẹ mình, cô ấy không cho phép bất cứ ai không tôn trọng nó!
“Hình như ở bên trong có tiếng động?” Tề Đẳng Nhàn cau mày nói.
Thính lực của hắn vô cùng kinh người, sau khi tiến lại gần, lông mày của hắn còn nhíu chặt hơn.
“Hình như không phải đang chiếu phim mà là thật sự có người đang làm loạn ở bên trong.” Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ giật, hắn nhịn không được mà liếc mắt nhìn Dương Quan Quan.
Hắn nghe được trong phòng có ít nhất bảy tám đôi nam nữ đang làm xằng làm bậy, hơn nữa còn nói mấy lời như kiểu hít thêm một hơi nữa đi.
Ma túy và thác loạn về cơ bản đều là những thứ vô cùng gắn kết với nhau, bởi vì sau khi hít thứ đó vào thì sự khoái cảm ở khía cạnh kia sẽ được phóng đại lên gấp năm mươi lần!
Vui vẻ gấp năm mươi lần là trải nghiệm như thế nào chứ?
Vậy mới nói, khi nhiễm phải thứ này rồi mà muốn cai nghiện thì gần như là chuyện không thể nào, tỷ lệ thành công chỉ có một phần mười vạn, thấp đến đáng sợ.
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nói với Dương Quan Quan: “Hay là chúng ta ở bên ngoài chờ một chút đi, bên trong có hơi loạn, mười mấy người cơ... Tôi sợ sẽ làm bẩn mắt cô!”
Nắm tay của Dương Quan Quan lại đột nhiên siết chặt lại, hai mắt đỏ lên, cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: “Đây là phòng ngủ của cha tôi đấy!”
Tề Đẳng Nhàn khẽ ngây người, không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô ấy.
Dương Quan Quan cười gằn và nói: “Tôi đi lôi cổ bọn chúng ra ngoài!”
Nói xong lời này, cô ấy trực tiếp đi tới cửa, lấy ra chiếc chìa khóa mà mình đã không dùng trong suốt nhiều năm.
“Cạch!”
Khóa cửa ngay lập tức được mở ra, tiếng nhạc ồn ào truyền ra từ bên trong và lọt vào trong tai, còn có những tiếng kêu làm cho người ta cảm thấy ghê tởm và cả một thứ mùi hương gay mũi.
Sau khi nhìn liếc qua cảnh tượng bên trong căn phòng, Dương Quan Quan chỉ cảm thấy rất buồn nôn.
Quả thật bên trong có những hơn mười người, cả nam và nữ đều có, hầu hết đều đang khỏa thân, có người đang phê thuốc trước mặt mọi người, có người nằm trên ghế sofa ngậm ống điếu, có người đang liên tục phì phèo khói thuốc.
Nhìn thấy căn phòng vốn nên sạch sẽ gọn gàng bị biến thành một mớ hỗn độn, hơn nữa, những người này còn đang làm những chuyện kinh tởm ở bên trong, điều này khiến cho cô ấy cảm thấy một ngọn lửa tà ác đang bốc thẳng lên trên đỉnh đầu!
Trong lòng cô ấy đã lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ muốn giết người!
Mỗi con người đều có giới hạn của mình, sau khi giới hạn bị chạm đến thì thường sẽ dẫn đến một số cảm xúc đáng sợ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn một màn này với vẻ mặt không chút thay đổi, hắn tiếp xúc với đám cặn bã của nhà tù U Đô nhiều rồi, cho dù có là chuyện ghê tởm hơn như thế này những mấy lần thì hắn cũng không hề cảm thấy lạ lẫm.
“Yo, lại là một người đẹp à! Halo, người đẹp, cô đến đúng lúc lắm, người bạn nào giới thiệu cô đến đây thế, chỗ tôi còn một ít thuốc này, high cùng nhau đi!” Một tên trẻ tuổi nhuộm tóc vàng lảo đảo đi tới, bộ dạng như một kẻ say rượu, cái đầu lắc lư theo điệu nhạc như một cái trống lắc.
Dương Quan Quan không chút biểu cảm mà nhìn anh ta, nếu đổi lại là trước đây, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ấy nhất định sẽ đỏ mặt tía tai và quay đầu rời đi.
Nhưng hôm nay cô ấy rất bình tĩnh.
Cơn thịnh nộ đó thậm chí còn thiêu rụi cả cảm xúc giận dữ, khiến cho trong lòng cô ấy chỉ còn lại một khoảng tĩnh mịch hệt như một dòng sông băng.