Ngày thứ ba là nữ cảnh sát.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân mình sắp sửa rỗng tuếch luôn rồi, mức độ ảnh hưởng của cô gái này đối với tốc độ rút đao của hắn thậm chí còn vượt hơn một bậc so với Irena Jinva.
Sau khi trải qua ngày thứ tư với cô nàng thỏ, khi thức dậy vào sáng sớm hôm nay, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thắt lưng và đầu gối có chút bủn rủn, thật sợ Lý Vân Uyển sẽ lấy ra một hộp thuốc, mỉm cười và nói: “Nó tốt, em cũng tốt.”
Nhìn mái tóc đen đang trải dài trên khuôn mặt và lồng ngực của mình, hắn cảm thấy mình không còn sức để kéo nó ra nữa.
“Bây giờ xem ra những tên đàn ông có thể nói ra bốn chữ “Ông đây muốn tất” cũng cần phải có chút tự tin và bản lĩnh đấy nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong đầu, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt thanh tú của Lý Vân Uyển, trong lúc ngủ say, gương mặt đó mang theo sự điềm đạm, hắn ngay lập tức có cảm giác như được sưởi ấm trái tim vậy.
Mọi người đều nói đàn ông có mới nới cũ, nhưng Tề Đẳng Nhàn cảm thấy, dường như Lý Vân Uyển vẫn luôn mang đến cho hắn cảm giác mới mẻ, dường như cô ấy thực sự là nữ yêu ăn thịt người không nhả xương đầu thai vậy.
Tề Đẳng Nhàn chạm vào chiếc đuôi thỏ lông xù ở phía sau bộ đồng phục mà Lý Vân Uyển đang mặc, hắn đột nhiên cảm thấy trời quang rồi, mưa tạnh rồi, nhị đương gia lại có sức rồi.
Mặc dù Hướng Đông Tinh chôn mìn ở hậu viện nhà mình nhưng cũng may là Irena Jinva rất hiểu cách để lấy lòng hắn, cô không khóc lóc, không quấy phá, không đòi thắt cổ, thậm chí mỗi ngày còn báo cáo tin tức cho hắn đúng hạn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn gương mặt rạng rỡ của Lý Vân Uyển và nói: “Em đây là đang chuẩn bị dùng cách này để mưu sát tôi, sau đó thừa kế di sản của tôi có đúng không?”
Lý Vân Uyển chỉ mỉm cười và nói với giọng vô cùng mê hoặc: “Đây là em thấy anh ở nhà một mình quá lâu nên bồi thường cho anh nhiều hơn một chút mà thôi. Còn nữa, anh không phải người tập võ sao? Thân thể cường tráng lắm mà!”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy khom lưng mang giày cao gót vào, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở gót giày, bắp chân duyên dáng tự nhiên nâng lên, sức quyến rũ cả người ngay lập tức bộc phát.
Tề Đẳng Nhàn nhìn đến gần như hít thở không thông, quả nhiên không có đất cày hư mà chỉ có trâu mệt chết, cho dù có là “Trâu sắt cày ruộng” thì đến cuối cùng trâu sắt cũng sẽ phải vỡ thành một đống cặn sắt mà thôi.
“Bỗng dưng em lại có chút không muốn đi Mỹ nữa, ra nước ngoài rồi, một năm cũng không biết có thể gặp mặt mấy lần.” Lý Vân Uyển bỗng nhiên nói với giọng có chút phiền muộn.
“Thế thì đừng đi nữa.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói, chuyện này hắn sẽ nghe theo suy nghĩ của Lý Vân Uyển.
“Nhưng mà như thế thì lại không cam tâm.” Lý Vân Uyển khẽ lắc đầu, trong lòng vô cùng bối rối.
Cô ấy khom người, nhẹ nhàng kéo tất da chân và vuốt phẳng nếp nhăn phía trên.
Một màn này khiến cho Tề Đẳng Nhàn nhìn đến mất hồn.
Lý Vân Uyển thấy sự quyến rũ của mình vẫn có thể làm cho Tề Đẳng Nhàn mê muội như cũ thì trong lòng không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ, từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn rất biết cách ăn diện và luôn đi đầu trào lưu, sau khi bị Tề Đẳng Nhàn khai phá, sự quyến rũ có thể gọt sắt như bùn này đã càng ngày trở nên nồng đậm.
Nhưng sự trưởng thành của cô ấy lại khiến cho cô ấy xinh đẹp nhưng không lẳng lơ, khiến cho rất nhiều tên đàn ông nhìn rồi cũng chỉ có thể im lặng tán thưởng ở trong lòng chứ không dám đối xử với cô ấy một cách ngả ngớn.
Bây giờ cô ấy đã có chút khí chất trên người phu nhân của nhân vật lớn trong phim rồi.
Tề Đẳng Nhàn hoàn hồn lại và nói: “Vậy cho nên rốt cuộc em có đi hay không, nếu như em không đi thì tôi sẽ có sắp xếp khác.”
Lý Vân Uyển nói: “Đã hưởng bổng lộc của vua rồi thì phải san sẻ nỗi lo với vua chứ. Không nỡ thì vẫn không nỡ, cơ mà em vẫn nên đi thì hơn!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Quang minh chính đại là được rồi lại còn hưởng bổng lộc của vua...”
Lý Vân Uyển lại mỉm cười, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn cường điệu, sau đó há miệng, đặt ngón tay lên trước môi mình và nhẹ nhàng gật đầu vài lần.
Tề Đẳng Nhàn khẽ run một cái——Có yêu khí!
“Thế thì đúng là hưởng bổng lộc của vua rồi...” Tề Đẳng Nhàn đỏ mặt và liên tục ho khan.