Han Mun Ho trực tiếp bị đuổi khỏi trung tâm triển lãm xe ô tô, đường đường là công tử của tập đoàn Dang Dae mà lại rơi vào kết cục chật vật không sao tả nổi.
Kết cục của Trần Quang Diệu cũng chẳng tốt đẹp gì, Trần Ngư cắt chức của anh ta ngay tại chỗ, sau đó điều anh ta về Nam Dương úp mặt vào tường hối lỗi.
Những người còn lại không còn việc gì khác.
Dương Quan Quan lập tức bước tới chặn đường phó tổng giám đốc của nền tảng livestream Răng Nanh ngay khi anh ta chuẩn bị rời khỏi nơi này.
“Ô, phó tổng giám đốc Dư đấy à, sao hôm nay anh lại tới đây mở livestream thế? Hơn nữa anh đường đường là một phó tổng giám đốc cơ mà!” Dương Quan Quan vừa mở miệng đã hỏi thẳng một câu như vậy.
“A ha ha… Là Quan Quan đây mà!” Phó tổng giám đốc Dư bất đắc dĩ cười cười.
“Tôi cũng hết cách rồi, là sếp lớn ở phía trên giao nhiệm vụ cho tôi đó.”
“Sếp lớn lo lắng nên không tin tưởng để cho ai khác làm việc này, vì thế tôi đành phải đảm nhận.”
“Tôi tuy là phó tổng giám đốc nhưng thực ra cũng chỉ là nhân viên làm công ăn lương thôi, đâu còn cách nào khác…”
Từ sau khi phòng livestream của Dương Quan Quan bị giám đốc điều hành nền tảng làm khó dễ, sau đó Tề Đẳng Nhàn dạy dỗ cho vị giám đốc đó một trận, những người ở cấp bậc quản lý của nền tảng livestream Răng Nanh đều biết cô ta có người chống lưng nên không thể trêu vào.
Cũng vì thế nên dù có bị Dương Quan Quan chặn đường thì phó tổng giám đốc Dư vẫn tỏ ra vô cùng khách sáo, không dám lỗ mãng với cô ta chút nào.
Dương Quan Quan không nhịn được mà hỏi: “Sếp lớn bảo anh đến đây à? Chẳng lẽ sếp lớn biết trước ở đây sẽ có một vụ lớn đáng để livestream?”
Phó tổng giám đốc Dư nói: “Một buổi triển lãm xe ô tô như thế này căn bản không đáng để phó tổng giám đốc như tôi đích thân tìm tới đâu… Nhưng nhất định sếp lớn đã biết trước ở đây sẽ có sự việc nào đó xảy ra nên mới bảo tôi đến đợi sẵn chờ đưa tin.”
Dương Quan Quan nhất thời hiểu rõ trong lòng, đột nhiên thấy có hơi bất mãn với cách hành xử của Trần Ngư.
Rõ ràng là Trần Ngư đã thương lượng với các lãnh đạo của nền tảng livestream từ sớm để họ cử người tới đây đưa tin tức.
Như vậy thì liệu có phải sự việc của Han Mun Ho cũng là do một tay Trần Ngư gây nên?
Cô ta luôn mồm treo hai chữ “bạn bè” bên miệng, vậy mà lại gây ra những chuyện như thế à?
“Quả nhiên là khi đứng trước lợi ích thì hai chữ bạn bè không đáng để nhắc tới! Mình phải nói cho Tề Đẳng Nhàn biết mới được, miễn cho anh ta bị đầu độc mà còn không biết.” Dương Quan Quan thầm nghĩ vậy trong lòng.
Phó tổng giám đốc Dư nói: “Quan Quan à, nếu không có chuyện gì bận rộn thì cô nên thường xuyên mở livestream hơn đi, cô bây giờ là nữ streamer đầu bảng danh chính ngôn thuận của cả khu trò chơi đấy, nếu cô không livestream thì độ nổi tiếng sẽ tụt xuống rất nghiêm trọng!”
Dương Quan Quan đáp lại: “Dạo này tôi không có thời gian rảnh rỗi bao nhiêu. Có điều khi rảnh rỗi thì nhất định tôi sẽ quay lại livestream.”
Phó tổng giám đốc Dư nói: “Không có thời gian chơi trò chơi điện tử thì livestream một phần cuộc sống hàng ngày của cô cũng được!”
Dương Quan Quan đáp: “Biết rồi, tôi sẽ cân nhắc xem sao.”
Phó tổng giám đốc Dư cười khổ, nếu có bất kỳ streamer nào khác dám nói chuyện với anh ta bằng thái độ sĩ diện như thế này thì anh ta có thể trực tiếp ném văn bản có con dấu của luật sư vào mặt đối phương, nhưng với Dương Quan Quan thì anh ta không dám làm như thế.
“Vậy tôi đi trước nhé, buổi livestream hôm nay đã đạt được số lượng người xem rất tốt, sếp lớn vô cùng hài lòng, tôi phải về nhận thưởng cái đã.” Phó tổng giám đốc Dư cười nói.
“Được thôi, phó tổng giám đốc Dư đi thong thả.” Dương Quan Quan đáp lại bằng giọng lễ độ.
Sau khi chào tạm biệt phó tổng giám đốc Dư, Dương Quan Quan cũng không vội vàng đi tìm Tề Đẳng Nhàn, cô ta đợi đến buổi tối khi họ đã quay về khách sạn thì mới gõ cửa phòng hắn.
Trông thấy Dương Quan Quan thế mà lại đến tìm mình lúc trời đã tối, Tề Đẳng Nhàn cực kỳ ngạc nhiên và sửng sốt.
Cái cô nàng này lúc nào cũng đề phòng mình như thể mình là một con sói đói, vậy mà ngày hôm nay cô ta lại chủ động đưa bản thân tới cửa phòng?
Dương Quan Quan nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tôi có chuyện quan trọng cần kể cho anh, có điều tôi phải nói trước nhé, anh đừng có nghĩ là tôi đang tìm kế khích bác để ly gián hai người!”
Tề Đẳng Nhàn cười đáp: “Được, cô cứ kể đi, tôi biết tôi có thể tin vào mắt nhìn người của cô mà.”