“Sao nào, nhiều năm tôi không lộ mặt thôi mà, thanh danh đã không dùng được như vậy hả? Là người hay quỷ cũng dám không để tôi ở trong mắt?”
Thanh âm của Lý Hà Đồ ngay lúc này lại từ bên ngoài truyền tới.
Lý Hà Đồ xuất hiện khiến Lâm Tuyết Tùng không khỏi cả kinh!
Rốt cuộc từng ấy năm tới nay, Lý Hà Đồ vẫn luôn ru rú ở trong nhà, hiếm khi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Cũng đúng là trong mấy năm gần đây trong Long Môn xuất hiện không ít vấn đề, quyền uy lời nói của Lý Hà Đồ ở tổng bộ càng ngày càng yếu, khống chế đối với chi nhánh ở mọi nơi cũng càng ngày càng lỏng lẻo.
Tề Đẳng Nhàn vẫn luôn cảm thấy Lý Hà Đồ đang thả dây dài câu cá lớn giống như Trần Ngư vậy, đầu tiên cứ mặc kệ nhóm sói ác tiến vào, sau đó lại đóng cửa đánh chó.
“Tổng hội trưởng!”
Nhóm hội viên ở hiện trường đều sôi nổi đứng dậy khom lưng chào đối với Lý Hà Đồ.
Sắc mặt của Hứa Thiếu Cường nháy mắt trắng bệch, đầy mặt không thể tin được, Tề Đẳng Nhàn vậy mà thật sự gọi được cái vị tổng hội trưởng của Long Môn là Lý Hà Đồ này tới?!
Từ Dương xem cũng ngây người, một câu cũng không thốt ra được.
Lý Hà Đồ chậm rãi đi vào, những nơi ông ta đi qua cũng không ai dám đối diện với ông ta, đây là lực chấn nhiếp cường đại của một vị tổng hội trưởng.
Đáy mắt Lâm Tuyết Tùng xẹt qua một tia u ám, hiển nhiên là cũng không nghĩ tới Lý Hà Đồ nhiều năm chưa từng xuất hiện, hôm nay lại đột nhiên lộ mặt ở chi nhánh Long Môn của Đông Hải.
“Sao nào, Lâm trưởng lão đây là không quen biết tôi sao?” Khi Lý Hà Đồ đi qua bên cạnh Lâm Tuyết Tùng thì nhàn nhạt hỏi một câu.
“Lâm Tuyết Tùng gặp qua tổng hội trưởng!” Lâm Tuyết Tùng vội vàng ôm quyền khom lưng cung cung kính kính.
Ông ta không muốn bị người ta bắt thóp gì mà dĩ hạ phạm thượng sau đó ăn mười mấy gậy lỗ nặng.
“Vậy mà thật sự là tổng hội trưởng của Long Môn chúng ta, tổng hội trưởng từ trước tới nay vẫn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, không nghĩ tới Tề tổng có thể mời được ông ấy rời núi, thật không thể tưởng tượng được!” Mã Hồng Tuấn kích động tới mức cả người run rẩy.
Có Lý Hà Đồ đứng ra nói chuyện giúp thì chuyện bản thân mình có thể lên chức tân đà chủ còn không phải chỉ là chuyện hạ bút thành văn sao?
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn đều trở nên cuồng nhiệt hơn hẳn, cảm thấy bản lĩnh của Tề Đẳng Nhàn đúng là sâu không thể tưởng tượng được, bản thân mình về sau nhất định phải ôm cái đùi này cho thật chắc vào, tương lai tiền đồ vô khả lượng!
Lý Hà Đồ bình tĩnh nói: “Để Mã Hồng Tuấn lên làm tân đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Đông Hải là ý của tôi, mọi người có ý kiến gì khác sao?”
Từ Dương cắn chặt răng, đứng dậy ôm quyền nói: “Tổng hội trưởng, không phải tôi có ý nghi ngờ quyết định của ngài, mà là Mã Hồng Tuấn thật sự không thích hợp!”
Lâm Tuyết Tùng cũng nói: “Tổng hội trưởng, Long Môn không phải là cái chợ đại hạ giá, ý kiến của mọi người cũng rất quan trọng.”
Ở trước mặt vị tổng hội trưởng Lý Hà Đồ này, ông ta không thể nào cường ngạnh nổi một chốc.
Hứa Thiếu Cường cũng trầm giọng nói: “Nếu tổng hội trưởng muốn để cho Mã Hồng Tuấn lên nhậm chức tân đà chủ này thì cũng phải để cho tại hạ thua tâm phục khẩu phục trước đã, nếu không cho dù ông ta có thật sự lên làm tân đà chủ đi nữa thì chi nhánh chúng ta cũng không đồng lòng được, khó làm nên việc tốt!”
Lý Hà Đồ như suy tư gì đó mà nhìn Hứa Thiếu Cường rồi nói: “Những lời này của cậu cũng rất có đạo lý, vậy cậu nói thử xem, như thế nào mới có thể khiến cậu thua tâm phục khẩu phục?”
“Cứ ấn theo quy củ của giang hồ là được!” Lâm Tuyết Tùng ở một bên mở miệng nói.
Lý Hà Đồ nói: “Ồ? Quy củ như thế nào.”
“Tề đà chủ tiến cử Mã Hồng Tuấn, Lâm mỗ tiến cử Hứa Thiếu Cường! Việc này nên để tôi và Từ đà chủ hai bên cùng nhau giải quyết.” Lâm Tuyết Tùng nói.
Lý Hà Đồ nói: “Lời này cũng có đạo lý, Tề đà chủ cậu thấy thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Được đấy, tôi không có ý kiến gì hết.”