Ở bãi đỗ xe bên này, có một cặp mẹ con đang ăn xin, người mẹ cao lớn mập mạp, trên lưng có đeo một cái sọt, trong cái sọt là một bé trai đáng yêu trắng trẻo mịn màng.
“Phu nhân, cô làm chuyện tốt đi, đã mấy ngày rồi chúng tôi chưa được ăn cơm.” Người mẹ cao mập mở miệng nói với Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục nhíu mày, tiện tay móc từ trong túi ra hai tờ tiền và đưa cho cô ta.
Nhưng vào chính lúc này, bé trai trong sọt của người mẹ cao mập lại bỗng nhiên chui ra và cười với Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục nhìn nụ cười của cậu bé này thì không khỏi cảm thấy da đầu có chút tê dại, bởi vì đây không giống như nụ cười mà một cậu bé mấy tuổi nên có, nó quá âm u và quá hiểm ác.
Sau đó, cô ta nhìn thấy bàn tay của cậu bé cũng thò ra từ trong cái giỏ, trong tay cậu bé thế mà lại là một khẩu súng lục tự động Glock-18!
“Phu nhân cẩn thận!”
Một tên vệ sĩ ngay lập tức quát lớn, dù sao thì bọn họ cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, động tác vô cùng nhanh chóng và lại còn đơn giản dứt khoát, thoáng một cái đã đẩy Tôn Dĩnh Thục ngã xuống.
Khẩu súng trong tay cậu bé kia cũng vang lên vào lúc này, đoàng đoàng đoàng, tiếng súng bắn ra liên tục nhịp nhàng!
Mấy tên vệ sĩ của Tôn Dĩnh Thục gần như là đồng thời trúng đạn, trên mi tâm xuất hiện một lỗ đen, máu tươi phun loạn, hiện trường thoáng cái đã biến thành địa ngục.
Tên vệ sĩ bảo vệ Tôn Dĩnh Thục trúng liền ba phát súng vào sau lưng, tuy rằng đạn đều đã bị áo chống đạn ngăn cản nhưng anh ta vẫn đau đến gần chết.
“Đi!” Tên vệ sĩ mạnh mẽ đẩy Tôn Dĩnh Thục, sau đó cơ thể run rẩy như bị điện giật.
Tôn Dĩnh Thục dùng dư quang ở khóe mắt để liếc một cái và sợ đến hồn lìa khỏi xác, một phát đạn đã bắn thủng huyệt thái dương của tên vệ sĩ đã cứu cô ta một mạng này!
“Phu nhân chạy mau, bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ đó!” Có một tên vệ sĩ quát lớn và chuẩn bị phản kích.
Chỉ thấy người phụ nữ cao mập bỗng nhiên vọt tới trước mặt anh ta và đấm một cái vào bụng anh ta, trực tiếp khiến cho anh ta mất đi sức chiến đấu, ngay sau đó, hai cánh tay cường tráng không hề giống với phụ nữ xoắn lại giống như hai con mãng xà, răng rắc một tiếng, thẳng tay bẻ gãy đầu của tên vệ sĩ này.
Tôn Dĩnh Thục đương nhiên không biết “Kim Đồng Ngọc Nữ” là ai nhưng vệ sĩ của mình chỉ trong nháy mắt đã thương vong gần hết, như thế là đã đủ kinh hãi rồi.
Đúng lúc cô ta xoay người bỏ chạy thì vừa hay có một chiếc xe dừng lại ở trước mặt cô ta.
“Đưa tôi một trăm triệu nữa, tôi sẽ cứu cô!” Tề Đẳng Nhàn thò đầu ra khỏi xe và cười toe toét với Tôn Dĩnh Thục.
“Được!” Tôn Dĩnh Thục không nói một lời bèn mở cửa xe và vọt vào trong xe.
Cô ta vừa mới lên xe, còn chưa kịp đóng cửa xe lại thì Tề Đẳng Nhàn đã đạp chân ga.
Cơ thể Tôn Dĩnh Thục bị mất kiểm soát và lắc lư loạn xạ ở trong xe, đập boong boong hết chỗ này đến chỗ nọ, suýt chút nữa nữa đã ngã xuống từ phía chiếc cửa xe còn chưa đóng lại.
Cũng may là chiếc xe đã đóng cửa lại theo quán tính, nếu không thì dù không bị súng bắn chết thì e rằng cũng sẽ bị ngã chết thôi.
“Không phải anh rất giỏi đánh nhau à? Tại sao lại phải chạy?” Tôn Dĩnh Thục vịn ghế ngồi vững, nhịn không được mà hỏi.
“Trong sọt của thằng nhóc đó còn có một khẩu súng tiểu liên Mac-10, con mẹ nó tôi có bị điên thì mới đi đánh nhau với nó!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Không phải nói võ thuật vào tủy không sợ súng sao? Anh không nên sợ mới đúng.”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói: “Người phụ nữ cao mập kia thân thủ không kém đâu, trình độ dùng súng của thằng nhóc kia cũng rất cao, vả lại khẩu súng mà nó dùng còn là loại súng tiểu liên chuyên dùng để đối phó với cao thủ võ học đấy.”
“Còn nữa, dựa vào đâu mà tôi phải liều mạng với bọn họ chứ?”
“Tôi có thể lái xe đến cứu cô đã là chuyện rất ghê gớm rồi.”
Tôn Dĩnh Thục bị những lời này của hắn nói đến hô hấp trì trệ, chính xác, Tề Đẳng Nhàn cũng không phải thuộc hạ của cô ta, cô ta có thể yêu cầu điều gì đây?
Tôn Dĩnh Thục vẫn chưa hoàn hồn, tuy rằng đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm nhưng vừa rồi khoảng cách với cái chết thật sự là quá gần.
“Hình như anh rất hiểu về hai sát thủ đó, anh biết bọn họ là ai à?” Tôn Dĩnh Thục không nhịn được mà hỏi.
“Thuộc hạ của cô nói rồi mà, Kim Đồng Ngọc Nữ đó!” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.