Trần gia đã sáng lập một công ty ô tô, công ty đặt tên rất hay, tên là Lư.
Lư mã, là ngựa của Lưu Bị, Lưu Bị nhờ có con ngựa này mà vượt qua con sông Đàn Khê, thoát khỏi truy binh.
Trong thơ của nhà thơ Tân Khí Tật cũng có một câu “Mã làm Lư bay nhanh, cung như sét đánh huyền kinh”.
Tề Đẳng Nhân không nghĩ tới, chỉ là mời mọi người ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể chốt một vụ làm ăn.
“Tôi đúng là phúc tinh của cô nha về sau đối tốt với tôi một chút.” Tề Đẳng Nhân nói với Hướng Đông Tình.
“Không biết xấu hổ.” Hướng Đông Tình chỉ vô cảm mà cho hắn một cái đánh giá.
Ngay lúc này, cửa truyền một thanh âm quét thẻ mở cửa.
Lý Vân Uyển tiến vào phòng, nhìn thấy ở có ba đôi giày nữ, lập tức hét lên: “A a a, Tề Đẳng Nhân, tôi giết anh! Vậy mà dám mang người phụ nữ khác về nhà, hơn nữa còn mang tận ba người!”
“Phụt!”
Trần Ngư quay đầu sang một bện, trực phun ngụm rượu vang đỏ trong miệng ra, không một chút hình tượng mà ôm bụng cười to.
Còn Hướng Đông Tình lại giật mình, sau đó giữa mày xẹt qua một tia bất mãn, nhưng nỗi bất mãn đó là cái gì, thì cô ta không biết.
Khóe miệng Ngọc Tiểu Long cũng mang theo một tia ý cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Sau đó, bốn người đang ngồi trong phòng ăn lập tức quay đầu nhìn thấy Lý Vân Uyển nổi giận đùng đùng chạy vào, giày cũng không cởi, còn thuận tay cầm thêm một cái ô che mưa, một bộ dáng dữ dằng như muốn giết người.
“Ách!”
Sau khi thấy rõ ràng ba người trong nhà là ai, Lý Vân Uyển giật mình, nghẹn ngào.
Tề Đẳng Nhân không một chút lương tâm mà cười nghiêng ngả chung với Trần Ngư, rồi nhìn cô ta với vẻ mặt trêu chọc.
Lý Vân Uyển giống như không có chuyện gì sửa sửa lại tóc của mình, nói: “A, bên ngoài trời hình như sắp mưa, tôi tới nhắc nhở mọi người tí nữa ra cửa nhớ mang theo ô che mưa.”
Hôm nay cô ta mới từ thủ đô gấp gáp trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy ba đôi giày nữ, tâm trí trực tiếp nổ mạnh, nhưng nào có thể nghĩ đến, ngồi ở đây chính là ba vị tôn đại Phật.
Hướng Đông Tình cũng xem như là một nửa sếp của cô ta, Trần Ngư và Ngọc Tiểu Long càng không cần nói tới……
Tề Đẳng Nhân nếu thật sự có cái năng lực kia, cô ta tuyệt đối không nói một câu nào ngoại trừ một tiếng “Lợi hại”, sau đó sẽ không nói gì nữa.
“Em trở về mà không nói trước, anh cũng không biết.” Tề Đẳng Nhân cười no luôn, vẫy tay với Lý Vân Uyển, bảo cô ta lại đây ngồi.
Lý Vân Uyển trong lòng nghĩ chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác, trực tiếp ngồi xuống, mỉm cười nói: “Không nghĩ đến trong nhà có tới ba vị khách quý, anh cũng không biết gọi điện thoại nói cho em một tiếng?”
“Lý tổng cũng xem trọng người đàn ông nhà mình quá đi chứ?” Trần Ngư cười nói.
“Vừa rồi tôi chỉ đùa một chút mà thôi.” Lý Vân Uyển ép buộc bản thân bình tĩnh, cảm thấy chính mình vừa rồi quá mất mặt, quá mức với mất bình tĩnh.
Mọi người cũng không để ý sự mất bình tĩnh vừa rồi của Lý Vân Uyển, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, sau khi cười xong, lại quay về chính sự.
“Tôi nghe nói Tề Đẳng Nhân anh có một chiếc Aston Martin one77 đúng không? Có thể mượn một chút hay không, lúc triển lãm xe cần dùng đến.” Trần Ngư hỏi.
“Xe của tôi đã đưa cho cô ấy, cái này cô phải hỏi cô ấy.” Tề Đẳng Nhân nói.
Trần Ngư quay đầu nhìn về phía Lý Vân Uyển, hỏi: “Lý tổng, có thể chứ?”
Lý Vân Uyển nói: “Trần tiểu thư, không thành vấn đề, chút nữa cô cứ trực tiếp bảo người tới gara lấy đi.”
Sau khi ăn cơm xong, ba người cùng nhau tạm biệt rời đi.
“Em muốn bóp chết anh!” Người vừa đi, Lý Vân Uyển lập tức hung thần ác sát mà xông lên, mở hai tay ra, một bộ dáng như muốn ăn thịt người.