Cuộc điện thoại này đã trực tiếp phá vỡ tam quan của Trần Ngoại Sứ.
Tại sao trong một đêm mà Soskov và Chekhov, hai cha con nổi như cồn ở Tuyết quốc đã biến thành con chuột chạy qua đường? Con chó bị gãy xương rồi?
“Tiểu Trần à, nếu các đồng nghiệp trong phòng chính trị đã tiếp nhận chuyện rắc rối này rồi, cậu không cần tham gia vào để cho bọn họ giải quyết là được.”
“Chekhov chết thì cũng đã chết rồi, quan chức của Tuyết quốc có khi còn cảm ơn chúng ta vì đã giải quyết thay họ chuyện này”
Trần Ngoại Sứ yên lặng cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn có hơi phức tạp.
Soskov ở Tuyết quốc có địa vị như thế nào, Trần Ngoại Sứ cực kỳ hiểu rõ. Đột nhiên hắn ta ngã ngựa trở thành phạm nhân, con trai của Soskhov lại trở thành tội phạm bị truy nã. Những chuyện này quá khó tin.
Tề Đẳng Nhàn người này, chẳng lẽ lại có cả năng lực chi phối tình hình chính trị ở Tuyết quốc?
Soskhov, hắn ta đã có thể nói là đại lão hàng đầu rồi…
Trần Ngoại Sứ nói: “Tề chuẩn tướng, nếu anh đã bắn chết Chekhov, vậy thì mọi chuyện tiếp sau sẽ do toàn quyền phòng chính trị bên anh xử lý đi.”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Đương nhiên… Tên Chekhov này ở Hoa quốc đã giết một cô gái tên Duy Kim Na, tôi giết hắn ta, chẳng qua là một mạng đổi một mạng thôi, ông không cần lo lắng bên Tuyết quốc sẽ truy cứu.”
Trần Ngoại Sứ gật đầu, nói: “Tề chuẩn tướng thủ đoạn phi thường, còn có thể hạ bệ được loại người như Soskov, tôi rất khâm phục cậu.”
Nói xong câu này, Trần Ngoại Sứ cũng không quay đầu mà trực tiếp rời đi.
Từ An nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy… Bắn chết Chekhov, vậy mà lại không phải chịu một chút trách nhiệm nào sao?
Nghe lời của Trần Ngoại Sứ, giống như là Chekhov có vấn đề?
“Từ An, anh muốn lợi dụng Chekhov âm mưu với tôi, tôi cũng không có quá nhiều ý kiến.”
“Nhưng tên khốn này đã giết chết bạn của tôi, hơn nữa còn chặt đứt một ngón tay của người ta.”
“Anh nói xem, tôi nên tính toán món nợ này với anh như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại nhìn Từ An, mặt mũi hắn đầy hung ác nhìn người chủ lái của đội lái phụ tỉnh Đông Hải Long Môn.
Từ An bị dọa khẽ run rẩy.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn Từ An, Chekhov vì để bắt được Irena Jinva mà đã làm liên lụy đến người vô tội, hắn ta giết bạn của Irena Jinva là Duy Kim Na, chuyện này làm cho Tề Đẳng Nhàn cực kỳ tức giận.
Nếu không phải do tên Từ An này nhiều chuyện, đưa Chekhov vào trong nước thì làm sao bi kịch này có thể xảy ra?
Tề Đẳng Nhàn có thể chấp nhận người khác nhằm vào hắn, trả thù hắn, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép bạn bè hắn bị liên lụy!
Từ An nói: “Tôi sẽ chặt đứt ngón tay của mình xem như là lời xin lỗi!”
Từ An cũng là người có dã tâm, hắn ta nhanh chóng đưa ra quyết định, muốn dùng cách này để xoa dịu con tức giận trong lòng Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu cười lạnh, nói: “Đã muộn rồi Từ An, tôi muốn anh phải chết!”
Từ An giật mình, cau mày nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nếu anh mà giết tôi thì Long Môn sẽ không bỏ qua cho anh, anh nên biết dù sao tôi cũng là chủ lái của đội lái phụ ở tỉnh Đông Hải!”
Tề Đẳng Nhàn trả lời hắn ta: “Đừng nói anh là chủ lái của lái phó, kể cả anh là ai, hôm nay anh cũng phải chết! Chekhov là tội phạm bị truy nã, hơn nữa cũng là một gián điệp, anh làm ăn với anh ta, bây giờ tôi nghi ngờ anh có ý định bán tin tức Hoa quốc của chúng tôi!”
Từ An tức giận nói: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do! Chúng tôi chỉ là hợp tác làm ăn qua lại, không hề có liên hệ gì khác!”
Tề Đẳng Nhàn trả lời: “Lời này của anh tốt nhất hãy đợi xuống âm phủ mà nói với Diêm Vương đi!”
Khi nói câu này, Tề Đẳng Nhàn đã đi về phía Từ An.
Từ An nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thực sự muốn giết mình, sợ đến không ngừng run rẩy, nói: “Anh… anh, anh. Anh không được giết tôi, anh giết tôi thì anh sẽ thành kẻ thù của cả Long Môn!”