Đúng như lời Irena Jinva Romanov nói…
Nếu Chekhov biết cô đã vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hắn và Soskov, cho dù cô chạy trốn tới nơi nào cũng sẽ chết.
Vì không để cho kế hoạch bại lộ, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết cô diệt khẩu.
Thậm chí cô cũng không có cơ hội rời khỏi mảnh đất Tuyết Quốc này.
Phần văn kiện kia sau đó có lẽ cũng rất quan trọng, nhưng tuyệt đối không quan trọng đến mức độ này.
Hơn nữa vì để người khác không chú ý, Chekhov cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhịn, dùng thủ đoạn tương đối bí mật để giải quyết Irena Jinva Romanov.
“Những gì tôi biết tôi đã nói toàn bộ cho anh hết rồi.” Irena Jinva Romanov cười nói, cô đã đem số phận giao cho Tề Đẳng Nhàn, chờ đợi hắn phán quyết.
“Jinva tội nghiệp, cô không cần lo lắng cho là tôi sẽ lật lọng, thậm chí đem cô diệt khẩu.” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay vỗ vỗ đầu cô, mỉm cười nói: “Rốt cuộc cô cũng theo tôi uống qua hai ba lần rượu, tôi không lạnh lùng vô tình như vậy!”
Irena Jinva Romanov lập tức thuận thế leo lên, dựa đầu vào lòng bàn tay hắn, giống như mèo con đang mè nheo.
Những bé gái có thể bị Trại Nhạn lựa chọn đều rất đáng thương, xuất thân của vài người càng thê thảm không chịu nổi.
Tự do, hai chữ này đối với các cô chỉ có thể là hy vọng xa vời tồn tại trong những giấc mơ.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Chuyện này cô có nói với ai không? Ngoài tôi ra thì còn ai?”
Irena Jinva Romanov quyết đoán lắc đầu, nói: “Chưa từng nói… Thậm chí vì không muốn nói mớ, tôi cũng không dám ngủ cùng phòng với người khác.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao cô lại đến Hoa Quốc?”
Irena Jinva nói: “Ở Tuyết Quốc, những bé gái lưu lạc không nơi nương tựa giống chúng tôi rất nhiều, hơn nữa, trong nước cũng có những người thương nhân trung gian của Hoa Quốc.”
“Chúng tôi thông qua những người thương nhân trung gian này vào Hoa Quốc để kiếm sống.”
“Cũng chính lúc ấy tôi quen biết Duy Kim Na và cả hai được tổng giám đốc Mã mua.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, chuyện này lại liên quan đến một chuỗi lợi ích rất lớn, chẳng qua tạm thời không có quan hệ gì với hắn, cũng ngoài tầm tay của hắn.
“Chuyện này tôi cũng không cần dặn dò cô cái gì, chính cô tự biết lợi hại ra sao.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Chẳng qua điều tôi muốn hỏi chính là tiếp theo cô định sống như thế nào? Cô cho tôi tin tức quan trọng như vậy, tôi có thể cho cô tất cả những thứ cô muốn, bao gồm khát vọng tự do của cô.”
Irena Jinva ngây ngẩn trong chốc lát, một lúc lâu sau cô mới nói: “Trước tiên tôi muốn kiếm đủ tiền rồi đi đến nước Mỹ, nếu người của KGB không buông tha cho tôi, ít nhấ tôi có thể gia nhập vào CIA nước Mỹ.”
Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy đây là lựa chọn tốt nhất: “Vậy được rồi, tôi có thể lập tức chuẩn bị visa, hộ chiếu cho cô, đưa cô đến nước Mỹ, hơn nữa cho cô một số tiền, trải qua cuộc sống giàu có.”
Irena Jinva Romanov lắc lắc đầu nói: “Nhưng tôi cảm thấy chuyện này rất không an toàn, tôi nghĩ ngoài những tình báo này ra, tôi còn có những tác dụng khác.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi vui vẻ, thật ra không phải hắn khinh thường Irena Jinva Romanov: “Cô còn có ích lợi gì?”
Irena Jinva Romanov nhấp môi im lặng, sau một lúc lâu, quanh đi quẩn lại vẫn là không có ý định nói ra chuyện phục vụ đàn ông.
“Tôi… Tôi hiểu chính trị, biết kinh doanh, có thể giao tiếp, có thể làm bất kì công việc gì, hơn nữa, tôi còn biết chơi cờ vây, trình độ cờ vây của tôi rất lợi hại.” Irena Jinva Romanov nghẹn hồi lâu, lúc này mới nói.
Thấy Tề Đẳng Nhàn còn đang cười, mặt cô nóng bừng lên, chịu đựng sự xấu hổ cắn răng nói: “Cuối cùng… Tôi còn rất xinh đẹp, chân cũng rất dài rất đẹp.”
Tề Đẳng Nhàn bật cười, búng tay một cái: “Câu cuối cùng rất thuyết phục, nhưng nếu có thêm chút tự tin thì càng hoàn hảo.”
Irena Jinvalập tức ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Tôi rất xinh đẹp, chân cũng rất dài rất đẹp!”
Tề Đẳng Nhàn phụt cười, thật không nghĩ tới cô thật sự lặp lại câu vừa nãy, vẫy vẫy tay: “Được được, tôi đã biết, nữ đặc công từ Trại Nhạn các cô đã ra ngoài thì đều là cao thủ xuất sắc.”
“Giữ cô lại cũng rất hữu dụng.”
“Nếu cô muốn ở lại thì cứ thoải mái.”
Sau khi nói xong lời này, tròng mắt hắn khẽ đảo: “Cô biết chơi cờ vây?”
Irena Jinva Romanov gật đầu nói: “Đúng!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Giỏi đến mức nào?