"Dì Bàng, cháu không có ý đấy......"  

             Cho dù Tề Đẳng Nhàn có là cao thủ tuyệt thế, nhưng cũng không tránh được cái đánh bất ngờ của Bàng Tú Vân, làm hắn ngơ ra một lúc.  

             Bàng Tú Vân đen mặt nói "Đúng, từ đầu cậu đã đoán bất động sản Trương thị sẽ ôm tiền bỏ chạy, cậu đoán đúng rồi, chúng tôi không tin cậu! Nhưng, đây là lý do cậu ở đây cười trên nỗi đau của người khác à?"  

             "Lão Kiều, ông nhìn đứa con rể ông tìm xem, chúng ta gặp nạn như vậy, dì bảy đều đến cửa đòi nợ rồi, cậu ta còn vui sướng khi thấy người khác gặp họa, còn cười nữa!"  

             "Người như vậy mà ông cũng giữ trong nhà à?"  

             Sắc mặt Kiều Quốc Đào cũng trở nên khó coi, nói "Đẳng Nhàn, lúc đầu không tin cháu, là lỗi của chúng ta nhưng ......"  

             Tề Đẳng Nhàn vội vàng giải thích, nói "Chú Kiều, vừa nãy đúng là cháu có cười, nhưng không phải là cười trên nỗi đau của người khác! Mà là chúng ta phát tài rồi!"  

             "Phát tài? Tài ở đâu ra mà phát? Bây giờ cái ghế chủ tịch của Kiều Thu Mộng còn ngồi không vững!" Bàng Tú Vân quát lớn.  

             Kiều Thu Mộng cũng quay đầu lại, mặt đầy thất vọng nhìn Tề Đẳng Nhàn, không ngờ tới lúc quan trọng như thế này, anh ấy không đến giúp thì thôi đi, còn đến đây thêm phiền phức!  

             Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói "Là thế này, miếng đất thung lũng chết là điều kiện thế chấp chính của bất động sản Trương thị...... giờ bọn họ bỏ chạy, phần lớn miếng đất này đều rơi vào tay chúng ta còn gì nữa! Chúng ta lấy được miếng đất này, không phải là phát tài rồi sao?!"  

             "Cậu cmn là bị ngu à! Miếng đất Tân thế kỷ bên kia mới gọi là tấc đất tấc vàng, lấy được mới gọi là phát tài, cái nơi chim không thèm đậu như thung lũng chết, mà cậu lại nói là phát tài?" Bàng Tú Vân vô cùng tức giận.  

             "Khụ...... cháu nhận được một số thông tin từ bạn, miếng đất này khai phá trọng điểm, chúng ta thực sự phát tài rồi." Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói.  

             "Thằng ranh con, anh nghĩ anh là chủ tịch nước à, nói khai phá miếng đất nào thì khai phá miếng đất đấy à?"  

             "Anh bớt ở đây diễn kịch đi, đừng nghĩ tôi không biết anh đang lừa chúng tôi! Miếng đất này thật sự đáng tiền thì bất động sản Trương thị sớm đã biết rồi, còn lấy ra làm vật thế chấp?"  

             "Đồ lòng dạ rắn rết, đến lúc này rồi còn muốn lừa chúng tôi? Miếng đất này anh thích thì chúng tôi cho anh lấy xây mộ là được rồi!"  

             Đám họ hàng nhao nhao chĩa mũi súng về phía Tề Đẳng Nhàn, chỉ vào mũi hắn mà mắng.  

             Kiều Thu Mộng không khỏi ngẩn người ra, chẳng lẽ Tề Đẳng Nhàn muốn dùng cách này để chuyển sự chú ý của đám họ hàng, giúp mình không bị mắng nữa? Mình trách nhầm anh ấy rồi?  

             Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là một nắm đất, mặc người ta nhào nặn, nghe được những lời này, sắc mặt hắn lạnh xuống, nói "Các người thích tin thì tin!"  

             Lúc này xe của Kiều Thanh Vũ dừng ở trước cửa, cô ta bước xuống xe, trực tiếp trách móc nói "Kiều Thu Mộng, cô nhẹ dạ cả tin lời gièm pha của Trương Thiệu Kiệt, làm hại họ hàng, khiến mọi người chịu tổn thất lên đến hàng chục triệu tệ, cũng khiến công ty phải chịu gánh nặng khổng lồ!"  

             "Cô xứng đảm nhận chức chủ tịch này không?"  

             "Nếu như cô không có năng lực, thì sớm cút khỏi vị trí đấy nhường cho người tài đi, đừng tu hú chiếm tổ mãi chứ!"  

             Đám họ hàng thân thích nghe lời của Hoàng Thanh Vũ, cũng nhao nhao chêm lời vào, ý chính là nói Kiều Thu Mộng không xứng làm chủ tịch, hại bọn họ mất oan tiền.  

             Kiều Thu Mộng vô cùng tủi thân, cô ta cũng không ngờ rằng bất động sản Trương thị rõ ràng đang phong quang vô hạn lại đột nhiên bỏ trốn......  

             "Kiều Thu Mộng, hôm nay mà cô không trả lại cho chúng tôi số tiền đã mất, thì chức chủ tịch này cô đừng làm nữa!" Đám họ hàng lại bắt đầu rống to lên.  

             Kiều Quốc Đào cũng không biết phải làm sao, tiền thật sự bị bất động sản Trương thị cuỗm đi hết rồi, mọi người bức bách Kiều Thu Mộng, con bé cũng không tìm được lí do trốn tránh nào hợp lí.  

             Hơn nữa, bọn họ cũng đã đổ hết tiền vào bất động sản Trương thị rồi, bây giờ thực sự không lấy ra tiền trả lại cho đám họ hàng này nữa rồi.  

             Kiều Thanh Vũ tỏ vẻ đắc ý, chỉ cần Kiều Thu Mông không trả được tiền cho bọn họ,  cô ta liền có thể đạp Kiều Thu Mộng khỏi ghế chủ tịch và ngồi lên rồi! Thậm chí, đuổi cả nhà Kiều Thu Mộng ra khỏi hội đồng quản trị tập đoàn Kiều thị cũng không phải vấn đề khó khăn gì.  

             "Tôi......" Kiều Thu Mộng cắn chặt môi "Tôi không có tiền......"  

             "Cái gì? Không có tiền! Chúng tôi bị cô và Trương Thiệu Kiệt lừa mất mấy chục triệu tệ, bây giờ cô nói với chúng tôi không có tiền?"  

             "Kiều Thu Mộng, lập tức nôn tiền ra đây, một xu cũng không được thiếu, nếu không hôm nay chúng tôi xé nát cô!"  

             "Đúng vậy, không trả lại tiền, chúng tôi đập nát nhà cô, để cô ra ngoài đường ngủ!"  

             "Nếu cô không lấy được tiền thì cút ra hộp đêm mà làm đi3m, có làm đi3m cũng phải kiếm đủ tiền trả cho chúng tôi!"  

             Bọn họ hoàn toàn tức giận rồi, lời nói quá đáng nào cũng nói hết, nói không lựa lời.  

             Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh đến mức khó coi, nói "Các người là người một nhà à? Gặp nạn chẳng phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao, nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều làm khó Thu Mộng, có ý nghĩa không?!"  

             Dì bảy nói "Trả lại tiền cho tôi, thì tôi tự nhiên cũng không làm khó cô ta nữa!"  

             Tề Đẳng Nhàn cũng dập tắt hoàn toàn ý định để đám họ hàng này cùng nhau phát tài, lạnh lùng nói "Tiền đúng không? Được, đem hợp đồng của bất động sản Trương thị ra đây, tôi thu mua tất cả với giá gốc!"  

             "Cái gì?!"  

             Mọi người nghe xong, trực tiếp ngẩn người ra.  

             Đến cả Kiều Quốc Đào và Bàng Tú Vân cũng không khỏi há hốc mồm, Tề Đẳng Nhàn cũng gáy to thật đấy, muốn mua đứt toàn bộ hợp đồng của bọn họ?!  

             Kiều Thu Mộng cắn mộng, nói "Tề Đẳng Nhàn, anh đừng gây thêm phiền phức nữa, tôi đã......"  

      "Cô không cần nói nữa, chuyện tiếp theo để tôi xử lý!" Tề Đẳng Nhàn lạnh giọng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn che chắn trước người của Kiều Thu Mộng, lạnh lùng nói "Có phải là chỉ cần đưa tiền cho các người thì các người sẽ không bắt Thu Mộng rời khỏi ghế chủ tịch nữa đúng không?"  

             Kiều Thanh Vũ gật đầu nói "Đúng, vậy anh đưa tiền đây!"  

             "Hahaha, một cảnh ngục nhỏ bé như anh cũng đòi mua hết hợp đồng của chúng tôi? Anh nói đùa gì vậy!"  

             "Tiền lương một tháng của anh có được đến 5000 tệ không? Nhiều hợp đồng như thế, giá trị ít nhất cũng phải hai chục ba chục triệu tệ, anh làm mấy đời cảnh ngục cũng không kiếm được nhiều tiền như thế?"  

             "Buồn cười thật đấy, không có tí bản lĩnh nào, còn học làm anh hùng cứu mĩ nhân? Tôi thấy anh chính là phế vật, chó cũng không bằng!"  

             Tề Đẳng Nhàn lạnh lừng nói "Tôi có thể lấy ra số tiền này, các người muốn tiền thì ngậm cái miệng lại, nếu không ông đây không vui thì một xu cũng không đưa!"  

             Đám họ hàng lập tức im lặng, mặc kệ Tề Đằng Nhàn nói là thật hay là giả, bây giờ bọn họ đã không còn đường sống nữa rồi, có một chút hy vọng còn hơn không.  

             "Anh chắc chắn không có tiền, cố làm ra vẻ chỉ là muốn giải vây cho Kiều Thu Mộng......"  

             "Tôi cũng thấy thế...... chắc chắn là không có tiền, nếu như có tiền, thái độ của Kiều Thu Mộng cũng sẽ không hèn mọn như thế?"  

             Đám họ hàng nhẹ giọng nói chuyện với nhau, không còn tranh luận ầm ĩ nữa.  

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói "Được, là cô nói đấy"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play