*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

 

“Tôi là người yêu cũ của cô ấy, đương nhiên muốn xen vào.” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng: “Mặc dù cô ấy mong rằng tôi chết đi, nhưng tôi lại không muốn cô ấy chết. Cô ấy còn sống, đối với tôi mà nói vẫn có ích.”  

 

 

Mặt Tên sát thủ âm u, nói: “Anh ngăn cản tôi, anh sẽ dính vào phiền phức lớn, anh chắc chắn rằng mình không sợ sao?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười một tiếng, nói với tên sát thủ: “Tôi bây giờ chỉ muốn đánh chết anh!”  

 

 

Nói xong câu này, cột sống của Tề Đẳng Nhàn hơi cong lại, giống như một cái cung bị kéo căng.  

 

 

Hắn di chuyển như cánh cung bị kéo ra, phát ra tiếng sấm nổ.   

 

 

Tên sát thủ chậm chạp lùi về sau mấy bước, nói: “Nhát dao vừa rồi có lẽ đã đâm bị thương ruột cô ta.”  

 

 

Nói xong câu này, hắn ta vẫn chậm rãi và kiên định lùi về phía sau.  

 

 

“Đáng tiếc, nơi này là Trung Hải, bằng không cô ta và anh chắc chắn sẽ phải chết. Tôi bây giờ chỉ là không muốn dây dưa cùng với anh.” Tên sát thủ vừa lùi về sau vừa nói.  

 

 

“Mà phải nói vũ khí tôi am hiểu nhất không phải là dao găm mà là súng.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, liếc nhìn Từ Ngạo Tuyết đang chảy máu không ngừng trên mặt đất, trong lòng cân nhắc.  

 

 

Tên sát thủ đã lùi về sau được năm mét hơn, cười nói: “Bệnh viện gần nhất phải cách nơi này khoảng hai mươi cây số, bây giờ lại là giờ cao điểm của thành phố này…”   

 

 

Hắn ta lại lùi về sau thêm năm mét nữa.  

 

 

Bước chân của Tề Đẳng Nhàn dừng ở bên người Từ Ngạo Tuyết, hình bóng của tên sát thủ đã hòa vào trong bóng tối, không còn thấy hắn ta ở đâu nữa.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn vẫn cảm nhận được hơi thở của tên sát thủ, nhưng hắn cuối cùng cũng không đuổi theo. Nếu hắn đánh chết tên sát thủ, Từ Ngạo Tuyết cũng có thể sẽ phải chết theo.  

 

 

“Người phụ nữ ngu ngốc, vừa thua cuộc liền nghĩ chạy trốn sao? Có chơi có chịu tốt biết bao, ít nhất cũng chỉ bị tôi làm nhục một chút, cũng sẽ không phải chết.” Tề Đẳng Nhàn ngồi xổm xuống dưới, cười bất lực.  

 

 

Sau đó hắn đưa tay ra điểm một cái thật mạnh dưới lồng ngực của Từ Ngạo Tuyết, cơn đau dữ dội khiến cho Từ Ngạo Tuyết đang hôn mê hít một hơi thật sâu, cả người khẽ co giật, cuộn tròn người, tốc độ máu chảy ra ngoài cũng chậm lại.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cởi bỏ quần áo để băng bó vết thương không chảy máu nhiều lắm ở bụng Từ Ngạo Tuyết. Hắn đỡ cô ta lên, lại nhìn xuống vết thương trước ngực cô ta một lần nữa.  

 

 

Lồng ngực Từ Ngạo Tuyết bị đâm thủng, miệng vết thương khoảng hai căng-ti-mét, cũng không phải vết thương chí mạng.  

 

 

“Quên đi, trước tiên đi đến bệnh viện đã.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, ôm Từ Ngạo Tuyết lên xe, nhanh chóng rời khỏi nơi này.  

 

 

Cả một đường đi, Tề Đẳng Nhàn lái xe rất nhanh, chiếc xe Aston Martin One-77 trong tay hắn được phát huy hết công suất, biến thành tia chớp màu bạc phi thẳng đến phòng khám Mai La.  

 

 

Đi đến cửa phòng khám Mai La, nhân viên y tá và bác sĩ phẫu thuật đã đứng đợi trước ở đó.  

 

 

Ngay khi Tề Đẳng Nhàn đến, Từ Ngạo Tuyết ngay lập tức được đưa lên xe đẩy đi thẳng vào phòng phẫu thuật.  

 

 

Đi đến phòng phẫu thuật, bác sĩ phẫu thuật phải thốt lên rằng: “Đây là kỹ thuật cầm máu thần kì gì vậy? Nó còn có thể làm cho máu chảy ra chậm như vậy!”  

 

 

“Gan và mạch máu đang co thắt lại, có phải do đòn đánh mạnh gây ra không?”  

 

 

“Thật thần kì… Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của công phu bấm huyệt ở Hoa quốc?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.  

 

 

Viện trưởng Vladimir bị việc này làm cho kinh động, vội vàng chạy đến mở miệng bảo đảm với Tề Đẳng Nhàn: “Tổng giám đốc Tề, ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực cứu người yêu ngài! Phòng khám Mai La của chúng tôi có những chuyên gia hàng đầu và thiết bị kỹ thuật tối tân nhất, nhất định sẽ cứu được cô ấy, tuyệt đối sẽ không để cho người yêu của ngài gặp phải chuyện gì cả!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn sau khi nghe được lời này lập tức vui vẻ, quay đầu nói với Vladimir: “Cô ấy không phải người yêu của tôi, cô ấy là kẻ thù của tôi.”  

 

 

Vladimir trực tiếp bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho ngơ rồi, đầu óc choáng váng, cười haha nói: “À… Vậy thì mặc kệ là người gì đối với ngài, nếu đã là người mà tổng giám đốc Tề đưa đến, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cười, đưa tay ra vỗ vào vai của Vladimir, nói với cô: “Được được được, tôi đã biết rồi. Cô trước tiên đi làm việc của mình đi, một người viện trưởng lại ở đây làm cái gì.”  

 

 

“Không được, không được. Tôi phải chờ ở đây, để xem có vấn đề gì xảy ra tôi có thể giúp được.” Vladimir vội vàng nói.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không đuổi Vladimir đi, trong lòng nghĩ lại, rốt cuộc là ai muốn lấy mạng Từ Ngạo Tuyết đây?  

 

 

Người muốn giết Từ Ngạo Tuyết này có phải muốn đổ tội lên đầu hắn, nhằm mục đích kích thích thêm một vài mâu thuẫn?  

 

 

Hai tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật đã được mở ra, một nhân viên y tá bước ra ngoài.  

 

 

“Nhanh lên, mau nói với tổng giám đốc Tề xem tình hình thế nào rồi!” Vladimir mở miệng thúc giục.  

“Tình trạng của bệnh nhân không đến nỗi tệ, bởi vì được cầm máu kịp thời và cấp cứu tại chỗ nên không còn gì nguy hiểm.”  

 

 

“Chỉ là hiện tại cô ấy vì mất máu quá nhiều mà rơi vào hôn mê.”  

 

 

“Muốn cô ấy tỉnh lại, phải đợi khoảng hai mươi tư giờ nữa.”   

 

 

“Còn về chuyện vết thương, bác sĩ phụ trách phẫu thuật đã xử lý xong hết rồi, người nhà không cần phải quá lo lắng.”  

 

 

Nhân viên y tá chuyên nghiệp nói cho Tề Đẳng Nhàn tình hình trong phòng phẫu thuật.   

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play