Lâm Trạch Hoa sửng sốt, nói: "Dược phẩm Thiên Lai là cái gì, nghe cũng chưa nghe qua, chó mèo từ đâu mà dám tới trước mặt tôi?!"
"Phốc ha ha......"
Tất cả mọi người phá lên cười, không ngờ Lâm Trạch Hoa lại không để tí mặt mũi nào cho Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn gọi hắn là con chó con mèo, thật là châm chọc!
Park Sung Sin ở một bên cũng cười ha ha, nói: "Lâm tổng, ông chưa từng nghe qua cũng là bình thường. Dược phẩm Thiên Lai này là một công ty nhỏ không thể đứng lên mặt bàn, bị tất cả bệnh viện hạng ba ở tỉnh Đông Hải từ chối ngoài cửa."
"Không sai, công ty Dược phẩm Thiên Lai là đồ bỏ đi, không có một bệnh viện hạng ba nào bằng lòng hợp tác với bọn họ!"
"Bọn họ cũng hợp tác với các nhà máy dược phẩm khác để tiến hành nghiên cứu và phát triển độc lập, kết quả là làm ra một đống rác rưởi còn gửi nó đến cục vệ sinh của chúng tôi, làm cho tôi phải ném chúng vào thùng rác."
"Lâm tổng, ông không cần phản ứng với người như thế."
Cục trưởng Mã không biết xông ra từ nơi nào, lớn tiếng nói.
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, vừa rồi hắn không nhìn thấy gậy ngoáy phân* này, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây.
(*): Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác ghét bỏ.
"Cầu xin tôi, chỉ cần cầu xin, tôi có thể sẽ giúp anh!" m thanh nhẹ nhàng của Từ Ngạo Tuyết truyền vào tai của Tề Đẳng Nhàn, mạnh mẽ kích thích hắn.
Tề Đẳng Nhàn không quan tâm lắm đến những gì xảy ra trước mặt.
Nhưng ngược lại Dương Quan Quan có chút bực tức, sắc mặt tối sầm lại.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Lâm tổng chưa từng nghe qua công ty chúng tôi cũng rất bình thường, dù sao công việc cũng vừa mới bắt đầu."
Lâm Trạch Hoa lắc đầu nói: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao? Nếu không có chuyện gì thì tránh ra, tôi rất bận!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Người quang minh chính đại không ngồi lê đôi mách, tôi muốn hợp tác với quý công ty, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với dung dịch tiêm loại mới của quý công ty."
Hắn vừa nói xong lời này, cả hiện trường cười vang!
Những dược thương ở đây, ai không đến vì dung dịch tiêm loại mới này?
Vừa rồi Lâm Trạch Hoa làm hắn xấu hổ như vậy, hắn lại còn có dũng khí nói ra lời này, chẳng lẽ hắn thật sự không hiểu cách đối nhân xử thế sao?
"Tề tổng nói giỡn với tôi sao?" Lâm Trạch Hoa quay đầu lại cười ha hả nói.
Vẻ mặt cục trưởng Mã và Park Sung Sin vui sướng khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn gặp họa, rất thích ý khi nhìn thấy hắn bị Lâm Trạch Hoa làm nhục, đâu còn chút mặt mũi nào.
Cục trưởng Mã thản nhiên nói: "Họ Tề, tôi khuyên cậu nên chết tâm đi, dung dịch tiêm loại mới này rơi vào ai thì cũng không thể rơi xuống trên đầu cậu, tới từ chỗ nào thì quay về chỗ đó đi thôi."
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Tôi nói tại sao hôm nay không tổ chức tiệc ở khách sạn Thiên Địa, thì ra là cục trưởng Mã tới, khó trách khó trách!"
"Sao? Lời này của cậu là có ý gì?"
"...... Ông không biết sao? Lần trước cục trưởng Mã bị làm nhục ở khách sạn Thiện Địa, còn bị kéo vào danh sách đen!"
"Nghe nói đời này cục trưởng Mã cũng không được phép bước vào khách sạn Thiện Địa, làm cho Tề tổng mất hết mặt mũi."
Có người nghe không hiểu lời Tề Đẳng Nhàn nói, vì thế lập tức có người khác đi theo giải thích.
Mặc dù cục trưởng Mã nghiêm ngặt giữ bí mật, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió?
Cục trưởng Mã bị Tề Đẳng Nhàn làm cho tức giận đến sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ông ta cười lạnh nói: "Họ Tề, cậu có bản lĩnh ở đây khua môi múa mép, thì sao không dựa vào mồm mép đó để vực dậy Dược phẩm Thiên Lai của mình!"
"Tôi thật muốn nhìn xem bản thân kẹp cổ cậu, Dược phẩm Thượng Thiện chèn ép cuộc sống của cậu."
"Dược phẩm Thiên Lai của cậu liệu có thể tồn tại được bao lâu!"