“Còn có anh nữa, Tôn Liên Thành!”
“Tề tổng vốn muốn để cho mọi người cùng kiếm được tiền, nếu như anh đã không biết điều thì chúng ta cũng không cần thiết phải hợp tác nữa.”
“Đến lúc đó anh đừng đến cầu xin chúng tôi là được.”
Tôn Liên Thành ngẩn người một lúc, sau đó cười nói: “Nghe thấy gì chưa? Cô ta nói tôi sẽ đi cầu xin cô ta! Ha ha ha... Chưa nói đến việc chúng ta sẽ không hợp tác nữa, cho dù có hợp tác rồi sản xuất nó ra thì cục trưởng Mã cũng sẽ không phê duyệt cho các người đâu!”
Cục trưởng Mã cười nói: “Muốn tôi giơ cao đánh khẽ cũng không phải là chuyện không thể.”
“Cô quay về nói với Tề Đẳng Nhàn...”
“Bảo cậu ta cởi trần ra rồi buộc cành mận gai vào người và quỳ ở trước cửa nhà tôi một ngày một đêm, tôi có thể cân nhắc đến việc nhẹ tay với các người.”
Lý Vân Uyển lớn tiếng cười ha ha, cô ấy nói: “Chịu đòn nhận tội? Ông mà cũng xứng à!”
Cục trưởng Mã lạnh lùng nói: “Đương nhiên cậu ta có thể chọn không làm, thế thì các người cứ đợi cái thứ gọi là phương pháp điều chế thuốc đặc hiệu kia chết dứ ở trong tay các người đi!”
Lý Vân Uyển giơ ngón tay ra chỉ vào cục trưởng Mã, cười khẩy và nói: “Nhớ kĩ những lời mà ông nói hôm nay đấy, và cả những lời mà tôi nói nữa!”
Sau khi nói xong lời này, Lý Vân Uyển bèn xoay người rời đi.
Cục trưởng Mã mỉm cười với Tôn Liên Thành: “Phụ nữ cũng chỉ như vậy mà thôi, miệng lưỡi thì lợi hại nhưng lại không có năng lực thật sự.”
Tôn Liên Thành nói: “Nếu không phải do em trai tôi mở lời thì tôi cũng chẳng thèm gặp cô ta đâu! Cho dù người của Dược phẩm Thiên Lai có quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cũng không thèm quan tâm đâu!”
Lúc Lý Vân Uyển đi ra khỏi văn phòng thì vẫn nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích của hai người họ và chỉ cảm thấy vô cùng không vui.
Nhưng điều này cũng làm cho cô ấy có hơi lo lắng.
Dù sao thì Dược phẩm Tôn thị đã từ chối bọn họ, hơn nữa phía bên cục trưởng Mã chắc chắn sẽ lợi dụng chức quyền để ngăn chặn chuyện ba loại thuốc đặc hiệu này.
Thực ra Dược phẩm Thiên Lai cũng có thể tìm lấy một công ty ngoài tỉnh để làm nơi sản xuất thuốc, nhưng nếu như thế thì tiền vốn sẽ cao hơn nhiều, phí vận chuyển cũng vô cùng bất tiện, vả lại còn phải tốn không ít thời gian để hoàn thiện các chi tiết, phiền phức vô cùng, không thể kéo dài được.
Chẳng mấy chốc, Lý Vân Uyển đã ôm một bụng tức về đến Dược phẩm Thiên Lai.
Vừa mới bước vào trong văn phòng của Tề Đẳng Nhàn thì đã nhìn thấy cái tên này đang trốn việc và nhàn nhã ngồi đánh bài, cô ấy nhất thời tức đến mức không chịu được nữa.
Cô ấy đưa tay ra và nhấn bấm nút nguồn bụp một cái.
Tề Đẳng Nhàn thốt lên một tiếng “mẹ nó” và suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, sau khi nhìn thấy Lý Vân Uyển, hắn lúng túng nở nụ cười và nói: “Trong lúc tôi đang đánh bài mà có người khác tắt máy tính của tôi đi thì chắc chắn là tôi đã cho người đó hai cái tát rồi! Em có biết bốn triệu xèng này là sự quật cường cuối cùng của tôi không hả?”
Lý Vân Uyển sầm mặt nói: “Anh còn có lòng dạ để đánh bài cơ à?”
Tề Đẳng Nhàn vội vàng ra vẻ nịnh bợ, hắn rót cho Lý Vân Uyển một ly cà phê và nói: “Rót cho bà cô một ly cappuccino này...”
Anh gọi ai là bà cô thế hả?!” Trên đầu Lý Vân Uyển hiện đầy vệt đen và hỏi với vẻ gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và hỏi: “Nhìn bộ dạng giận dữ ngút trời này của em, chắc là bàn chuyện không thành rồi có đúng không?”
Lý Vân Uyển nói: “Không bàn nổi! Biết em bàn chuyện không thành mà anh còn bày ra cái bộ mặt vui vẻ đấy à?!”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai và nói: “Bàn không thành thì bàn không thành thôi, chúng ta cho bọn họ cơ hội kiếm tiền mà bọn họ không cần thì người thiệt là bọn họ mà.”
Lý Vân Uyển cảm thấy người này thật sự nên sáng lập ra một gia tộc lạc quan, sau đó đến gia tộc này và làm tộc trưởng là được rồi.
“Em còn gặp phải cục trưởng Mã nữa, ông ta bảo anh đến chịu đòn nhận tội ở trước cửa nhà ông ta, nếu không thì ông ta sẽ ép chết thuốc đặc hiệu của chúng ta!” Lý Vân Uyển vỗ một cái lên lưng Tề Đẳng Nhàn, thở hồng hộc và nói.