Choi Jae Min giận tới nỗi tím cả mặt, ông ta quát lên: “Dừng lại hết cho tôi, để tôi hỏi rõ trước rồi làm gì thì làm!”  

 

Vừa dứt câu, ông ta chộp lấy hóa đơn dịch vụ trong tay một nhân viên vận chuyển, sắc mặt càng lúc càng trở nên thêm phần khó coi.  

 

Park Sung Sin đi tới, mặt mày đen sì sì: “Chủ nhiệm Choi, có chuyện gì thế này?”  

 

Anh ta cũng không muốn công ty dược phẩm Thiên Lai tóm được một khách hàng lớn như phòng khám Mai La, hôm nay vừa mới khai trương mà lượng bệnh nhân đổ về phòng khám Mai La đã lớn như vậy, chắc chắn sau này tốc độ tăng trưởng của phòng khám sẽ không hề thấp.  

 

Đến lúc đó, chỉ cần nhờ vào phòng khám Mai La là công ty dược phẩm Thiên Lai đã có thể kiếm được không ít vốn liếng!  

 

“Là ai, ai dám to gan thế này, dám bỏ qua trưởng khoa Dược là tôi đây để hợp tác với công ty dược phẩm Thiên Lai?!” Choi Jae Min nổi đóa lên.  

 

Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng và bất lực của Choi Jae Min, khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn cong lên thành một vòng cung đầy lạnh lùng chế giễu.  

 

Đám người Dương Quan Quan cũng nhìn ông ta như đang xem xiếc khỉ.  

 

Choi Jae Min gọi vài nhân viên bảo vệ tới, tức giận nói: “Không được để công ty dược phẩm này đặt chân vào phòng khám, đó là mệnh lệnh của tôi!”  

 

Dương Quan Quan đứng ở một bên phản bác lại lời nói của ông ta: “Dựa vào cái gì mà ông không cho chúng tôi vào đây? Chúng tôi đã ký hợp đồng xong xuôi với phòng khám Mai La, lời nói của ông chẳng có chút tác dụng nào hết.”  

 

Choi Jae Min cười lạnh: “Tôi nói là không cho vào thì tức là không cho vào, tôi có thể cho bất kỳ công ty dược phẩm nào vào đây, nhưng tuyệt đối sẽ không cho công ty dược phẩm của các cô cậu vào đây!”  

 

“Ký hợp đồng xong xuôi rồi thì đã sao? Tôi là trưởng khoa Dược, tôi không nhận thì cũng không một ai dám nhận thuốc của các cô cậu!”  

 

“Cô muốn đưa thuốc của công ty cô vào đây chứ gì? Được thôi, tất cả các cô cậu quỳ xuống trước mặt tôi rồi dập đầu ba cái thử xem, rồi tôi sẽ suy xét!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười cười, bình tĩnh nói: “Chủ nhiệm Choi à, cố tình gây sự cũng không phải chuyện hay ho gì đâu. Nếu ông làm như vậy thì ông sẽ phải chịu trách nhiệm đấy. Các bệnh nhân đều đang đợi được dùng thuốc kia kìa.”  

 

Sắc mặt của Choi Jae Min khó coi cực kỳ, ông ta chính là trưởng khoa Dược của phòng khám, vậy mà ông ta lại không hề biết phòng khám đã ký hợp đồng với một công ty dược phẩm, thậm chí quá trình cung ứng dược phẩm đã được bắt đầu rồi?!  

 

Ông ta chưa bao giờ thấy một chuyện gì vô lý đến mức này!  

 

“Tôi nói không được là không được, tôi mẹ nó đếch cần biết cậu là ai, tôi cứ ra lệnh đấy!” Càng lúc Choi Jae Min lại càng giận dữ.  

 

Gương mặt của Dương Quan Quan lạnh tanh không hề đổi sắc: “Ông muốn vi phạm hợp đồng à?”  

 

“Vi phạm hợp đồng thì đã sao?”  

 

“Phí bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ trả!”  

 

“Tổng giám đốc Park, bây giờ cậu hãy ngay lập tức bảo người của công ty cậu chở hàng sang đây đi, bắt đầu quá trình cung ứng và phân phối dược phẩm ngay bây giờ, hợp đồng thì để ký bổ sung sau cũng được!”  

 

Choi Jae Min quyết tâm không buông tha cho công ty dược phẩm Thiên Lai, ông ta ra lệnh cho các nhân viên bảo vệ ngăn toàn bộ những nhân viên vận chuyển của công ty dược phẩm Thiên Lai ngoài cửa, không cho phép dược phẩm được nhập vào trong kho hàng.  

Một trưởng khoa Dược như ông ta nổi trận lôi đình, cũng không ai dám không nghe lệnh, hơn nữa, nếu không có người của khoa Dược nghiệm thu thì đống thuốc này cũng chỉ là một đống phế phẩm.  

 

 

Nghe xong những lời của Choi Jae Min, Park Sung Sin lập tức vui mừng nói: “Được được được, chủ nhiệm Choi cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người vận chuyển dược phẩm đến đây ngay lập tức!”  

 

 

Choi Jae Min quay đầu lại, cười lạnh nói: “Ban nãy tôi đã nói rồi, dù chỉ là một giọt cồn thì cũng đừng mơ tôi sẽ nhập của các cô cậu về, vi phạm hợp đồng thì sao, tôi cứ vi phạm hợp đồng đấy, các cô cậu còn có thể làm gì được tôi?!”  

 

 

Ánh mắt Dương Quan Quan lạnh lẽo, cô ta khẽ cử động đôi chân, bước đến trước mặt Choi Jae Min, vừa giơ tay đã dùng băng quyền đấm thẳng vào bụng của ông ta!  

 

 

“Bốp!”  

 

 

Một tiếng động nhỏ vang lên, Choi Jae Min cũng theo đó mà ngã phịch xuống đất, cả người ông ta cuộn lại, trông hệt như một con tôm đã chín đang lăn lộn trên đất với gương mặt thống khổ.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play