Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Được rồi, không nói với cô nữa, trở về cùng nhau uống một ly.”  

 

Hướng Đông Tình muốn hắn nói tiếp, lời đến bên miệng, nhưng lại nói: “Được.”  

 

Cúp điện thoại, cô ta có chút buồn bã mất mát, nhìn pháo hoa nở rộ trong đêm tối, lại nhịn không được mỉm cười.

 

Năm nay đối với Hướng Đông Tình mà nói là một kỷ niệm đáng giá, tuy rằng quà tặng chỉ là một hộp pháo hoa mấy trăm tệ mà thôi, nhưng cũng vô cùng trân quý, ít nhất, vẫn có người lo lắng cho cô.  

 

Nhưng năm nay đối với Dương Quan Quan mà nói thì không thoải mái như vậy, mỗi ngày bị đánh như chó chết, lúc này còn đang phát sốt.  

 

Sau khi uống ibuprofen, cô ngủ say trong chăn, nửa đêm còn đổ mồ hôi lạnh, cả người lạnh đến run lẩy bẩy.  

 

“Tôi lạnh quá!” Dương Quan nghiến răng va chạm, đưa tay sờ lên người Tề Đẳng Nhàn.  

 

“Lạnh như vậy sao? Không sao đâu, đã đổ mồ hôi rồi, ngày mai sẽ tốt thôi...” Tề Đẳng Nhàn nói, “Cô cởi quần áo ra đi, mặc ít ngủ một chút, tránh cho lại nhiễm lạnh.”  

 

Dương Quan Quan do dự nói: “Bây giờ sao?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “ Bớt hỏi nhảm nhí?”  

 

Dương Quan Quan nghĩ ngủ liền mấy ngày, hắn cũng không có hành vi vượt rào gì, vì thế, liền rúc trong chăn sột soạt cởi quần áo, cẩn thận từng li từng tí vươn cánh tay đặt quần áo ở đầu giường.  

 

Cởi ra quần áo tràn đầy mồ hôi lạnh, cô ấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bất quá vẫn là lạnh, trên người đều là một tầng da gà nổi.  

 

Tề Đẳng Nhàn đưa tay sờ sờ cánh tay cô ấy, sau đó đưa tay ôm lấy cả người cô ấy.  

 

Dương Quan Quan thân thể lập tức khẩn trương lên, kéo căng như một cái dây cung, không dám nhúc nhích, hô hấp đều muốn đình chỉ.  

 

“Ôm ấm, không được sờ lung tung.” Tề Đẳng Nhàn không chút lưu tình trả đũa.  

 

Dương Quan Quan không khỏi im lặng, nhưng cảm giác được thân thể đối phương ấm áp tựa như lò lửa, cái loại cảm giác da thịt dán vào nhau, nhiệt lượng truyền tới, làm cho cả người cô ấy đều dần dần ấm áp.  

 

Dương Quan Quan cảm thấy xấu hổ, yên lặng xoay người đi.  

 

“Sao lại có cảm giác giống như hôm trời mưa to ở dưới sạp báo vậy?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào tai Dương Quan Quan.  

 

Lỗ tai Dương Quan Quan lập tức đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cả khuôn mặt giống như bôi máu gà, thân thể run rẩy không dám nói lời nào, sợ Tề Đẳng Nhàn trả giá bước hành động tiếp theo.  

 

Hiện tại trên người của cô ấy chỉ có một bộ quần áo mỏng, nơi này lại là nhà tù U Đô, là địa bàn của hắn, cô ấy giống như một con cừu non đợi bị làm thịt.  

 

“Lời hứa hôm đó của cô, hôm nay có thể thực hiện hay không?” Tề Đẳng Nhàn bồn chồn hỏi.  

 

Dương Quan Quan muốn đánh chết hắn, bản thân đã khó chịu như vậy rồi, còn muốn chiếm tiện nghi.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn đúng là vẫn là một người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vẫn là đưa tay lên, hơn nữa là hai tay, dù sao Dương Quan Quan trước đó đã hứa hẹn rồi, bản thân đây chẳng qua là để cho cô ây thực hiện.  

Trong lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn đều đổ mồ hôi, nhưng mà, là mồ hôi ấm.  

 

 

Vào lúc này, còn chửng ba phút nữa là đến mười hai giờ sáng.  

 

 

Các phạm nhân trong nhà tù vui mừng hớn hở đốt pháo và pháo hoa, nhà tù vốn tối đen yên tĩnh, thoáng cái náo nhiệt hẳn lên, đủ mọi màu sắc rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào.  

 

 

Dương Quan Quan mở mắt nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, cảm thấy tất cả đều không chân thật, nhiều năm cô độc một mình như vậy, năm nay lại cùng một người đàn ông nằm trên giường, còn để cho hắn dùng phương thức quá phận như vậy ôm.  

 

 

Nhưng trong nội tâm cô ấy, hết lần này tới lần khác không cảm nhận được một chút chán ghét, cho dù lừa gạt chính mình nói chán ghét đối phương, nhưng vẫn như thế một chút chán ghét cũng không chán ghét nổi.  

 

 

“Đừng...” Dương Quan Quan run giọng nói, nhẹ nhàng đè lại cổ tay Tề Đẳng Nhàn.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play