Đương nhiên đêm hôm đó không có gì xảy ra , trải qua một cách bình yên.
Sáng sớm hôm sau Tề Đẳng Nhàn đánh thức Dương Quan Quan, hắn không xấu hổ, mà ngược lại người xấu hổ lại là Dương Quan Quan.
Sau đó lại đi gọi Hoàng Sung, dẫn theo hai người đến địa điểm luyện võ ngày hôm qua.
Tất nhiên con hổ lớn kia lại xuất hiện, nằm trong bụi cỏ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai người, giống như là quản giáo, điều này vẫn làm cho hai người sởn gai ốc.
Sau khi luyện công xong, Tề Đẳng Nhàn bảo Hoàng Sung về trước, hắn muốn luyện thêm cho Dương Quan Quan.
“Tôi cũng muốn luyện thêm a!” Hoàng Sung rất là không cam lòng nói.
“Thiên phú của cậu chưa đạt tới trình độ đó, chỉ có thể làm đến nơi đến chốn làm từng bước một.” Tề Đẳng Nhàn mặt không chút thay đổi đuổi anh ta đi.
Sau đó, hắn mang theo Dương Quan Quan lên núi, tới bên vách núi.
Bên cạnh vách núi, có một tảng đá lớn nhô ra đột ngột, đại khái cũng chừng bốn mét vuông, hơn nữa bề mặt còn gồ ghề không bằng phẳng.
Tề Đẳng Nhàn nhảy một bước dài lên, bảo Dương Quan Quan cũng đi lên.
Đứng trên tảng đá này, gió lạnh thổi qua, dưới chân còn có tuyết trắng, khiến cho cô ấy rất lo lắng, không biết bản thân có bị ngã xuống không, cảm giác còn đáng sợ hơn cả khi bị hổ nhìn chằm chằm.
“Bản lĩnh của cô thật sự không kém như vậy, nếu thật sự đánh nhau, có thể đánh năm chiêu với Sát Thần, và đánh sáu chiêu với Đồ Tể.”
“Nhưng mà, cô sợ, cô bị khí thế của bọn họ làm cho sợ hãi.”
“Nếu do dự, sẽ thất bại.”
Tề Đẳng Nhàn đứng trên tảng đá, hai mắt lạnh lùng nhìn Dương Quan Quan.
Dương Quan Quan có chút buồn bã cúi đầu, cô ấy thật sự sợ hãi, dù sao, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: “Hôm nay, tôi sẽ dạy cô cách đạo thiên cơ, rèn luyện dũng cảm!”
Dương Quan Quan trong lòng rất ngạc nhiên, liền thấy Tề Đẳng Nhàn một bước đi về phía trước, đến trước mặt cô ấy, một quyền đánh vào mặt cô ấy!
Một quyền này đánh ra, một nắm đấm đánh ra mạnh mẽ bùng phát ngay lập tức, làm cho cô ấy cảm giác được người đàn ông trước mắt cao hơn cả trời, và dày hơn cả đất, có một loại cảm giác không thể ngăn cản.
Cô ấy theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng phía sau lại là vực sâu vạn trượng!
Dương Quan Quan chỉ có thể cắn răng giơ hai tay lên, ngăn cản một quyền này của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh một tiếng, một chưởng đẩy thẳng ra, như thể là đang lao tới đánh bật Dương Quan Quan xuống vách đá.
“A!!!” Dương Quan Quan trong miệng bộc phát ra một tiếng hét lớn, một cú đấm đánh ra, đấm vào lòng bàn tay Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: “bị đánh bị động, không có cơ hội chiến thắng!”
Thanh âm hắn như sấm, vang vọng đỉnh núi, đồng thời cũng đang ra tay, nhanh như tia chớp.
Quyền của hắn không nặng, nhưng ý đồ đầy sức mạnh, đánh gục tâm hồn người khác, làm cho người ta hít thở thôi cũng không thông.
Nếu như hắn dùng toàn lực ra đòn, dù cho Dương Quan Quan có dùng hết sức lực toàn thân ngăn cản, cũng bị một quyền này của hắn đánh xuống vách núi.
Dù sao Dương Quan Quan cũng nhát gan, chậm nửa nhịp, bị Tề Đẳng Nhàn một chưởng đánh ngã.
Trong nháy mắt thân thể mất trọng lượng, đầu óc cô ấy trống rỗng, cái mạng nhở này của mình kết thúc như vậy sao? Ngã từ độ cao như vậy, sợ là sẽ chết rất khó coi, nói không chừng đến thi thể cũng tìm không thấy!
Mới vừa rơi xuống chừng một mét, tay của cô ấy đã bị Tề Đẳng Nhàn kéo lại, chỉ thấy, chân Tề Đẳng Nhàn móc vào tảng đá như một con dơi lớn, cả người treo ngược, đưa tay kéo cô ấy.
“Tự mình leo lên đi!” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Dương Quan Quan cắn chặt răng, run rẩy giữ lấy cánh tay hắn, sau đó mượn lực leo lên.
Với thể lực hiện tại của cô ấy, trèo lên là việc rất dễ dàng.