"Loại chuyện bảo vệ Hoàng thị trưởng này đương nhiên là phải do người chuyên nghiệp tới làm!"  

 

 

“Chuyện này quá nguy hiểm, không phải để tên tiểu tử như cậu tham dự, đến từ đâu thì về lại chỗ đó đi.”  

 

“Không cần phải cố chấp bám theo người khác, đến lúc chuyện không thành, ngược lại còn mất mạng.”  

 

Nghe được lời của Tề Đẳng Nhàn, một người đàn ông trung niên đi ra, thản nhiên nói với hắn, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường.  

 

Hoàng Văn Lãng ho khan một tiếng, giới thiệu: "Vị này là cao thủ được cục an ninh quốc gia đặc biệt phái tới, tên là Chung Huy, chuyên phụ trách vấn đề an toàn của tôi. Gần đây đúng thật là có một vài thế lực có mưu đồ gây rối cho tôi!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi biết, cho nên tôi mới tới đây bảo vệ ông.”  

 

Chung Huy nhíu mày: "Tên nhóc, có phải cậu nghe không hiểu lời tôi nói phải không? Cậu mấy cân mấy lượng, đặt ở trước mặt người ta, chỉ sợ ngay cả rượu thịt cũng không bằng.”  

 

Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Chung Huy đúng không? Tôi thấy anh cũng không mạnh hơn chỗ nào, vẫn là đến từ đâu về lại đó đi.”  

 

Sắc mặt Chung Huy trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tôi là cao thủ được cục an ninh quốc gia đặc biệt phái tới, cậu dám nói chuyện với tôi như vậy?”  

 

Hoàng Văn Lãng thấy hai người nói chuyện không hợp đến mức chuẩn bị đánh nhau tới nơi, vội vàng đứng ra chắn ở giữa.  

 

Ông cười ha ha: "Hai vị cũng đừng cãi nhau, ai cũng đều là vì bảo vệ an toàn cho Hoàng mỗ đây, Hoàng mỗ vô cùng cảm kích.”  

 

“Chung tiên sinh cũng không nên khinh thường Tề tổng, cậu ấy cũng từng ra tay giúp Hoàng gia chúng tôi giải quyết phiền toái lớn!”  

 

“Hai vị không muốn hợp tác vậy thì không hợp tác, ai làm việc nấy, không ai quấy rầy ai.”  

 

Chung Huy hừ lạnh một tiếng: "Tôi nể mặt Hoàng thị trưởng, nếu không đã giáo huấn tên nhóc miệng còn hôi sữa như cậu rồi!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, không biết chuẩn tướng phòng chính trị như mình đánh vị đặc phái viên của cục an ninh quốc gia này, anh ta sẽ gặp phải chuyện gì?  

 

Thôi quên đi, dù sao đương sự là Hoàng Văn Lãng cũng đã đứng ra nói chuyện, bản thân hắn cũng không thể làm gì quá phận được.

Khi biết Tề Đẳng Nhàn đến nhà, Hoàng Tình Ca cảm thấy vô cùng phấn khích, cô ta cho là trước đó mình là giúp hắn lập được công trạng lớn.  

 

Thực ra Tề Đẳng Nhàn cũng không muốn quản chuyện này, nhưng người của Huyết Khô Lâu đã nổ tung biệt thư của hắn khiến tên nhỏ mọn này nghẹn một bụng tức.  

 

Tên Hồng Thiên Đô này tuy rằng đã bỏ trốn ra nước ngoài, nhưng nói gì thì nói trước đó ông ta vẫn là người của Hồng bang, đánh chết ông ta, bên ngoài phía Hồng bang sẽ không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn khó chịu.  

 

Tuy Tề Đẳng Nhàn không sợ, chỉ là hắn không muốn gây chuyện, nhưng một khi đối phương đã chọc đến hắn vậy làm sao có thể trách được nữa.  

 

"Người anh em, bên Đông Phương Anh Hoa lại cử tới mấy người phụ nữ nước Kiệt Bành, trong đó có một người có bộ dạng giống như nữ minh tinh trên TV. Có dịp tôi sẽ đưa tới cho anh nhìn thử! "Hoàng Kỳ Bân rất thân thiết với Tề Đẳng Nhàn, anh ta muốn mời hắn đi tắm chung.  

 

“Cũng tốt, vừa lúc tôi cũng muốn góp ý với tay nghề của nhân viên mới!” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.  

 

Hoàng Kỳ Bân giơ ngón tay cái lên với hắn: "Người anh em quả là một người có nguyên tắc, luôn nghĩ tới việc góp ý giúp người khác bất kể lúc nào.”  

 

Đối với bộ dạng đứng đắn này của Tề Đẳng Nhàn, Hoàng Kỳ Bân đã sớm quen từ lâu.  

 

"Anh, anh đang làm gì vậy? Thật không biết trong đầu anh suốt ngày nghĩ cái gì!" Hoàng Tình Ca đi tới, lớn tiếng mắng chửi.  

 

“Em gái, anh có làm gì đâu, anh chỉ trao đổi với người anh em của mình về phương pháp xoa bóp chính quy thôi mà!” Vẻ mặt Hoàng Kỳ Bân vô cùng nghiêm túc.  

Tề Đẳng Nhàn cũng gật đầu phụ hoạ theo: "Đúng vậy, chúng tôi chỉ trao đổi bình thường, có gì mà đáng xấu hổ đâu chứ.”  

 

 

Hoàng Tình Ca tỏ ra khinh bỉ hai tên này, xoay người rời đi.  

 

 

Tối hôm đó, cả Tề Đẳng Nhàn lẫn Chung Huy đều nghỉ ngơi trong phòng ngủ lớn của Hoàng Văn Lãng.  

 

 

Phòng ngủ rất rộng rãi, kê thêm hai cái giường xếp quân dụng, khó khăn lắm mới có thể chen người nằm gọn ở trên đó.  

 

 

Ban ngày Hoàng Văn Lãng phải đi làm, xử lý công việc, trông vô cùng bận rộn, cho nên sau khi tắm rửa, thay đồ ngủ, vừa đặt người lên giường đã ngáy khò khò vào giấc.  

 

 

Chung Huy nằm trên giường xếp quân dụng, hai mắt mở to, lạnh lùng nói: "Nếu có gặp phải nguy hiểm, tôi không rảnh mà quản tới sống chết của cậu đâu!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play