Tề Đẳng Nhàn tổng kết trận thực chiến hôm nay của Dương Quan Quan, sự tự giác của đồ đệ này khiến hắn vô cùng vui mừng.  

 

Dù sao Dương Quan Quan nhập môn cũng chưa được bao lâu mà lại có thể đánh tới đánh lui cùng một cao thủ ám kình luyện Bạch Hạc đã là không dễ dàng gì rồi.  

 

Đổi lại là Hoàng Sung Lai, nếu anh ta không được học những môn võ trong quân đội mà chỉ dùng võ công đọ sức, e là đã bị đánh chết vài lần rồi.  

 

Được Tề Đẳng Nhàn tán dương, trong lòng Dương Quan Quan hết sức vui sướng, vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, ngược lại khiến cho thằng cha dê sồm bên cạnh được mở rộng tầm mắt.  

 

Tề Đẳng Nhàn đưa Dương Quan Quan về nhà, đúng lúc Lý Vân Uyển cũng đang ở nhà.  

 

“Sao trông cô chật vật vậy, lại bị người ta bắt nạt?" Lý Vân Uyển kinh ngạc hỏi.  

 

"Lần này không bị người khi dễ mà là giúp người ta một ơn lớn, làm chuyện tốt!"Tề Đẳng Nhàn cười nói, để Dương Quan Quan ngồi xuống trước.  

 

Dương Quan Quan bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Suýt chút nữa bị người ta đánh chết, cũng may Tề tổng kịp thời chạy tới cứu tôi một mạng!"  

 

Lý Vân Uyển khiếp sợ nói: "Cô đi tìm người so võ á? Mới học được bao lâu mà đã dám đi đánh nhau rồi!"  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Hôm nay con gái của thị trưởng Hoàng bị bắt cóc, là Dương Quan Quan cứu người ra, biểu hiện còn rất khá.”  

 

Lý Vân Uyển vô cùng ngạc nhiên, quấn lấy Dương Quan Quan bảo cô ta kể lại chuyện đã xảy ra.  

 

Dương Quan Quan thân là một người có EQ cao, biết hiện tại quan hệ Lý Vân Uyển cùng Kiều Thu Mộng có chút kỳ quặc nên trực tiếp rút lại toàn bộ phần sau của câu chuyện, tất cả ôm hết vào thân mình.  

 

Tề Đẳng Nhàn lấy hòm thuốc ra nghịch nghịch, nghe Dương Quan Quan soạn lại câu chuyện thì không khỏi bật cười.  

 

Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh để Lý Vân Uyển mang khúc mắc, dù sao ngày nghỉ Dương Quan Quan tìm Kiều Thu Mộng đi dạo phố chung mà không gọi cô ta, quả khó tránh khỏi làm cho người ta suy nghĩ nhiều.  

 

"Thật đúng là quá nguy hiểm, nhưng lá gan của cô đúng là lớn lên không ít đó!"Lý Vân Uyển kinh ngạc, cảm thấy câu chuyện này vô cùng kích thích.  

 

“Ừ...... Luyện quyền thật sự rất có thể tăng thêm sự can đảm, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Dương Quan Quan cao hứng nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan cởi quần áo ngoài ra, chỉ còn lại một chiếc áo lông cừu tận cùng bên trong.  

 

Áo lông cừu này hơi bó sát người, làm nổi bật lên dáng người có lồi có lõm của cô ta.  

 

Lý Vân Uyển cũng ở đây khiến cho Dương Quan Quan có chút xấu hổ, nhưng cũng là chuyện tốt đấy chứ, ít nhất Tề Đẳng Nhàn sẽ không mở miệng ra trêu chọc cô ta!  

 

Dương Quan Quán chậm rãi kéo tay áo trái lên, Lý Vân Uyển nhìn thấy thì không nhịn được hít vào một hơi, làm người tốt xong cả cánh tay đều bầm tím.  

 

"Vừa rồi một chưởng kia cắt đến gân cốt, ám lực xuyên qua cơ thể khiến khí huyết ngưng trệ, không phải vấn đề lớn." Tề Đẳng Nhàn cầm cánh tay cô ta nhìn kỹ hai lần, ánh mắt không chút lưu tình lướt qua bộ phận kia, đúng là đàn ông không thể nào quản được hai mắt mình.  

 

Dương Quan Quan như ý thức được điều gì, mặt càng đỏ hơn.  

Tề Đẳng Nhàn thong thả đặt cánh tay của Dương Quan Quán xuống, từ trong hộp thuốc lấy ra lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn, sau đó là một cây kim bạc và một sợi chỉ vàng dày như sợi tóc.  

 

 

"Hôm nay tôi giúp cô trị thương, nhân tiện nói cho cô nghe về "Tẩy Tủy Kinh" của Phật gia, quá trình này có thể giúp cô có thêm hiểu biết." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

Sau trận thực chiến này, hắn nhìn Dương Quan Quan với con mắt khác, cũng cảm thấy mình nên đẩy nhanh tiến độ giảng dạy hơn, cống hiến hết mình mà truyền đạt.

 

Kim châm cắm vào huyệt vị trên cánh tay của Dương Quan Quan, sau đó dùng tơ vàng nối, sợi chỉ vàng trong tay Tề Đẳng Nhàn khẽ động.  

 

Dương Quan Quan cảm thấy trong cánh tay truyền đến một loại cảm giác vô cùng tê dại, loại tê dại này không khiến cô ta khó chịu, ngược lại còn rất thoải mái, cả cánh tay đều trở nên mềm nhũn.  

 

 

Không lâu sau đã thấy ứ máu bắt đầu dần dần tiêu tán đi, rất thần kỳ.  

 

 

Tề Bình Nhàn một bên vận công chữa thương cho cô ta, một bên giảng cho cô ta về “Tẩy Tủy Kinh”, đây là một môn pháp môn dùng thanh âm tẩy gân cốt, là sáng tạo độc đáo của Phật gia, đối với luyện công rất có tác dụng.  

 

 

Võ công phải luyện đến tận xương cốt, khi đó mới trở thành sức mạnh thật sự chứ không phải là cường điệu như mấy tên đại lực sĩ bẻ không nổi ngón tay.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play