“Ầm!”  

             Tảng đá đập mạnh vào thái dương của tên bắt cóc, máu tươi văng tung tóe.  

             Tên bắt cóc này hừ còn chưa kịp hừ, thân thể đã nghiêng một cái, rầm một cái ngã xuống đất.  

             Dương Quan Quan buông tảng đá ra, lúc này mới phát hiện bản thân có chút khẩn trương, bàn tay đã bị góc cạnh của tảng đá cắt đứt.  

             Nhưng cô ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền vọt tới trước mặt Hoàng Tình Ca, đưa tay tháo miếng vải trắng bịt miệng cô ấy ra, tát lên mặt thúc giục: "Tỉnh lại!”  

             Hoàng Tình Ca mơ màng sắp ngủ mở hai mắt ra, theo bản năng lẩm bẩm hỏi: "Cô là ai, đây là ở nơi nào?”  

             Dương Quan Quan thấp giọng nói: "Cô bị bắt cóc, tôi tới cứu cô! Thôi nào, mau đi với tôi!”  

             Còn có một tên bắt cóc hung hãn đang ở đi vệ sinh ở ngoài kia, bất kì lúc nào gã cũng có thể đi ra, nếu không nhanh chóng cứu người đi thì chỉ sợ sẽ bị gã chặn lại.  

             Dương Quan Quan một tay đỡ lấy Hoàng Tình Ca, một tay ôm eo cô ấy, dìu người đi ra ngoài.  

             Nhưng đúng lúc này nhà vệ sinh bên ngoài truyền đến thanh âm xả nước, khiến cho đầu óc cô ta trở nên ong ong muốn nổ, trong lòng chửi thầm mẹ nó.  

             "Tên bắt cóc này bị trực tràng à, nhanh như vậy?!" Dương Quan Quan kêu thầm trong lòng.  

             Vào nhà vệ sinh chưa tới hai phút mà đã đi vệ sinh xong rồi á?  

             Tên bắt cóc kia mở cửa ra thấy Dương Quan Quan đang đỡ Hoàng Tình Ca chuẩn bị rời đi thì liền vọt ra ngăn ở cửa lớn, cười lạnh nói: "Lá gan lớn thật, lại dám tranh ăn trước miệng cọp?!”  

             Dương Quan Quan bất đắc dĩ buông Hoàng Tình Ca ra, để cho cô ấy ngồi dựa vào vách tường, lạnh lùng nói: "Các người biết mình đang làm gì không, có biết mình đang bắt cóc ai không?"  

             Cô ta cố tình kéo dài thời gian, bởi vì cô ta biết rằng Kiều Thu Mộng đang ở ngay phía sau.  

             Tuy một mình cô ta rất có thể không phải là đối thủ của tên bắt cóc này, nhưng cộng thêm sức của Kiều Thu Mộng nữa, hai đánh một cũng có chút hy vọng sẽ thắng được.  

             Nhưng bọn bắt cóc vốn thuộc loại người tàn nhẫn lại quyết đoán, căn bản không nói nhiều với Dương Quan Quan mà trực tiếp xông lên, hướng về phía lồng ngực Dương Quan Quan một cú đấm hung ác!  

             Dương Quan Quan đã sớm chuẩn bị động thủ nhưng tình hình bây giờ là cuộc chiến sinh tử, điều này khiến lồng ngực cô ta đập bịch bịch như đánh trống, tuy thân thể có chút khẩn trương nhưng đầu óc lại đặc biệt rõ ràng.  

             Trong nháy mắt nắm đấm đã đánh tới, Dương Quan Quan không né tránh mà trực tiếp ra quyền, một cú bổ thẳng tắp rơi xuống!  

             Một quyền này vừa hay nện vào trên nắm đấm của đối phương, đem nắm đấm của gã nện xuống.  

             "A?!" Đối phương phát ra một tiếng kỳ quái, gã không nghĩ tới Dương Quan Quan lại cũng là một người luyện võ, đánh hình ý phách quyền lại có khuôn mẫu như vậy.  

             Trong lòng kẻ bắt cóc lập tức có thêm vài phần cảnh giác, lần thứ hai ra tay càng thêm độc ác, về cơ bản là không cho Dương Quan Quan cơ hội mà thở!  

             Nắm đấm của đối phương hóa thành hình rắn, lướt tới mí mắt cô ta, ngón tay run rẩy tựa như phát ra tiếng tê tê giống độc xà phun nọc độc, làm cho người ta không rét mà run.  

             Ngón tay còn chưa lướt tới, Dương Quan Quan đã ngửi được một cỗ mùi tanh hôi của con độc xà đang mở miệng lớn, chuẩn bị cắn chết người.  

             Cô ta không chút nghĩ ngợi, bổ quyền nhanh chóng lật một cái, lập tức vặn bả vai hướng lên trên!  

             Một cú đấm đánh tới, “bụp” một tiếng đỡ chiêu thức tay của đối phương, đem nắm đấm mở ra.  

             Trong khoảng thời gian này, cô ta đã được Tề Đẳng Nhàn hung hăng huấn luyện, mỗi ngày đều phải đánh Ngũ Hành quyền đến mấy ngàn lần, sau ngàn lần như thế, theo vô thức mà đánh ra!  

             Hai chiêu này Dương Quan Quan đều vừa vặn cản được mà không lộ ra bất kỳ sơ hở nào, chiêu thức cũng vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội nào.  

             "A!"  

             Dương Quan Quan chỉ cảm thấy hoa mắt, cánh tay gã ta rút ra trong nháy mắt mở ra thành miệng hạc, hướng về phía cổ họng Dương Quan Quan đâm thẳng tới!  

             Tại thời khắc sinh tử này, Dương Quan Quan cũng không nghĩ nhiều mà theo bản năng bóp tay trái thành móng vuốt ưng, cũng nhắm tới cổ họng, so với Hạc Khẩu Quyền của đối phương thì chính là một loại!  

             Nếu như một chưởng này xuất phát từ Tề Đẳng Nhàn, khi đối phương bị Hạc khẩu quyền đánh vào, ngón tay hắn sẽ nhéo một cái, trực tiếp đem ngón tay của người kia bóp gãy thành từng khúc.  

             Nhưng Dương Quan Quan vẫn là chưa đủ công lực, tuy rằng giải đã giải gân trâu rất nhiều lần nhưng dù sao chỉ lực cũng phải tích lũy tháng ngày mới có thể luyện ra.  

             Cô ta bắt được, nhưng đối phương lại mở tay ra, lập tức chấn động đến Khai Ưng Quyền của cô ta, hơn nữa còn khiến ngón tay của cô ta có chút đau đớn.  

             Dương Quan Quan muốn đánh trả nhưng động tác của đối phương quá nhanh, trong nháy mắt đã chạy sang bên trái Dương Quan Quan, giơ tay lên một kích, Hạc Khẩu Quyền liền đâm vào thắt lưng cô ta!  

             Một quyền này đánh xuống, nếu như không né được thì thận của Dương Quan Quan sẽ bị đánh thủng mất!  

             “Không thể đánh như vậy, đánh như vậy mình liền chết chắc!” Ở thời khắc mấu chốt, đầu óc Dương Quan Quan khó có thể duy trì được sự bình tĩnh.  

             Thứ cô ta luyện chính là Hình Ý, cái được học chính là lấy cứng chọi cứng, miệng lưỡi cay độc, đánh người giống như hôn môi, nhưng hôm nay lại gặp phải cao thủ, hết lần này tới lần khác không có cách nào để phát huy ra loại quyền bá đạo của Hình Ý, ngược lại bị áp chế khắp nơi.  

             Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết mà thôi!  

             Dương Quan Quan đưa tay ra sau mông, đột nhiên vung lên một cái "Hổ Quét Roi" phá nắm đấm đối phương rồi lập tức nhảy ra phía sau.  

             "Con nhỏ này, xem ra cô luyện Hình Ý cũng không tệ, nhìn qua có thể thấy được sư phụ cao minh, đáng tiếc là chưa đến nơi đến chốn!” Tên bắt cóc nhe răng cười một tiếng, một phát thủ đao cắt khuỷu tay của Dương Quan Quan.  

             Dương Quan Quan chỉ cảm thấy khớp khuỷu tay mình tê dại, cảm giác như điện giật tràn vào cánh tay, lại giống như có ngàn vạn cây kim đâm vào, đau vô cùng, cánh tay cũng không nhấc lên được.  

             “Không xong rồi, đây là một cao thủ ám kình!” Dương Quan Quan hét to.  

     Cô ta vội vàng dùng "Khỉ ngồi xổm" ngồi trên mặt đất, sau đó cổ co rụt lại, ôm lấy đầu, thuận thế lăn về phía bãi đất trống bên cạnh.  

             Chiêu này tuy rằng khó coi nhưng rất hữu dụng, thoáng cái liền né được sát chiêu tiếp theo của tên bắt cóc.  

             Tên bắt cóc vừa định đuổi giết theo liền đụng phải một tảng đá, gã giơ tay mở tảng đá ra, liền nhìn thấy ở cửa xuất hiện một người phụ nữ đang thở hồng hộc.  

             "Cả người mồ hôi đầm đìa, ngay cả lỗ chân lông cũng không khóa được mà cũng đòi đến đây làm anh hùng?!" Tên bắt cóc nhìn thấy Kiều Thu Mộng mồ hôi đầm đìa liền không khỏi cười lạnh nói.  

             Dương Quan Quan lăn từ bãi đất bên kia về, ngay lúc tên bắt cóc định xông về phía Kiều Thu Mộng, cô ta giơ tay ném một nắm cát lên mặt gã!  

             Tên bắt cóc biết rõ Dương Quan Quan chỉ mới luyện quyền không được bao lâu, nhưng đấu pháp lại lão luyện đến mức này, thậm chí còn bắt biết ném cát vào mặt, vừa nhìn đã biết sư phụ dạy quyền cho cô ta nhất định là một trong những cao thủ đứng đầu, nếu không làm sao có được kinh nghiệm thực chiến phong phú như vậy.  

             Dương Quan Quan xem đi xem lại "Thực chiến thuật chân" của Tề Đẳng Nhàn nên hầu hết các cách thức đều đã ghi nhớ kỹ trong lòng, thành điều bất ly thân nên ít nhiều cũng tích luỹ được chút kinh nghiệm, nên khi đối diện với đối thủ cũng có chút giống sư phụ.  

             Tên bắt cóc suýt chút nữa đã bị cát che mắt, bước chân gã dừng lại, vung ra một quyền, kình phong mãnh liệt đã thổi bay toàn bộ cát bụi đập vào mặt.  

             Nhưng vào lúc này, gã nhìn thấy Kiều Thu Mộng đã xông lên, mỗi bước chân dậm lực như sấm sét, một cái "thân chính khuỷu tay" hướng về phía lồng ngực gã mà đánh.  

             Tên bắt cóc gặp nguy không loạn, vung cánh tay đẩy ra ngoài!  

             “Bụp!”  

             Khuỷu tay Kiều Thu Mộng đụng vào cánh tay của tên bắt cóc chứ không đụng được vào đối phương, ngược lại còn đứng không vững, cô ta lập tức run run cẳng tay, muốn vung tay trêu chọc.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play