Từ Ngọc Giai nhìn Ngọc Tiểu Long, ông ta cảm thấy khí thế của cô càng lúc càng kinh người hơn.  

             Lần gặp gỡ trước, ít ra ông ta cũng nhìn ra được đôi chút về con người của Ngọc Tiểu Long.  

             Nhưng lúc này đây, ông ta lại chẳng thể trông rõ một phân một tấc nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng bí hiểm.  

             Triệu Hằng Vũ cũng đang đánh giá Ngọc Tiểu Long, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi, cô gái này trông còn trẻ hơn anh ta, vậy mà công lực đã tới cảnh giới sâu không lường được.  

             “Hôm nay chúng ta hành động trên tiền đề đàm phán hòa bình, mọi chuyện nên dĩ hòa vi quý, nếu như không phải trường hợp không thể giải quyết được, mọi người nhất định không được động thủ.” Ngọc Tiểu Long nói.  

             Thật ra cô cũng không tình nguyện lắm.  

             Nhưng Từ Ngạo Tuyết cũng đã mở miệng nhờ vả.  

             Hơn nữa áp lực mà Ngọc gia đặt lên vai cũng nặng.  

             Chẳng còn cách nào, hôm nay cô ấy mới xuất hiện ở đây.  

             Thậm chí lúc này cô còn hy vọng Tề Đẳng Nhàn đừng dại dột mà lộ mặt ở chỗ này, nếu như vậy, cô cũng chẳng phải đối mặt với đống rối ren này thêm nữa.  

             Ý nghĩ này không hề xuất phát từ tâm lý trốn tránh, mà từ sự cao ngạo.  

             Lúc này, Tề Đẳng Nhàn đã xuất hiện tại nhà của Hướng Đông Tinh với một bộ đồ thể thao rộng thùng thình.  

             Hướng Đông Tinh cũng chỉ trang điểm qua quýt, như thể hôm nay cũng chẳng phải dịp trọng đại gì, chỉ là gặp gỡ một vài người không đáng nể mặt mà thôi.  

             “Đi thôi!” Hướng Đông Tinh cầm chìa khóa xe, gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, nghiêm giọng nói.  

             Tề Đẳng Nhàn thấy vẻ mặt cô ta có vẻ căng thẳng liền nói: “Nếu như cô có thể giữ được tâm thái như cách ăn mặc của cô lúc này thì tốt hơn đấy.”  

             Hướng Đông Tinh nghe xong chỉ cười bảo: “Hôm nay tới dự tiệc, e là có nhiều người đổ mồ hôi hột vì lo lắng cho anh lắm nhỉ? Lý Vân Uyển có nói gì không?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô ấy hình như chẳng có gì khác, nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn.”  

             Hướng Đông Tinh nói: “Quả là một cô gái tốt hiếm gặp.”  

             Tề Đẳng Nhàn giả ngu: “Tốt chỗ nào chứ, cũng không biết cổ vũ tôi mấy câu!”  

             “Anh đừng có ngồi đây giả vờ giả vịt nữa, cô ấy làm như vậy, chẳng lẽ không phải vì không muốn gây chút áp lực không đáng có nào cho anh sao? Cô ấy là người có trí tuệ, nếu không có chút tầm nhìn, khi trước cũng sẽ chẳng nhìn trúng anh đâu.” Hướng Đông Tinh nói.  

             “Nếu nói như vậy thì Hướng tổng quả chẳng phải người có mắt nhìn người cho lắm nhỉ, khi trước cũng chỉ sắp xếp cho tôi một chức vụ xoàng lấy lệ mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đối đáp.  

             Bậy giờ hắn đang thả lỏng hoàn toàn, cả người dựa vào lưng ghế, chẳng khác nào người không xương.  

             Khi các đấu thủ quyền anh chuyên nghiệp chuẩn bị lên võ đài, bọn họ cũng sẽ thả lỏng hết cỡ, hoặc ít nhất là thả lỏng về mặt thể chất.  

             Chỉ khi ra đòn, các thớ cơ mới được thỏa sức bung xõa.  

             Tề Đẳng Nhàn lúc này cũng ở trong trạng thái như vậy, thả lỏng hết cỡ, chỉ khi nào phải chiến đấu, hắn mới tập trung cao độ, hơn nữa một khi ra đòn, sức mạnh của hắn sẽ là thứ mà người thường không thể tưởng tượng nổi!  

             Gần đây luôn luôn để bản thân trong trạng thái thư giãn, Tề Đẳng Nhàn cũng lĩnh ngộ được thêm rất nhiều quyền pháp ảo diệu.  

             Tuy rằng người ta nói “luyện quyền như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lui”.  

             Nhưng có đôi khi, dừng lại nghỉ ngơi một chút, nghiêm túc nghĩ ngợi, ngược lại còn đạt được hiệu quả bất ngờ hơn.  

             Giống như khi người ta đang chơi một trò chơi có độ khó cao, sau đó bị BOSS hành hạ đến chết đi sống lại. Nếu như người này nghỉ ngơi một hai ngày, sau đó quay lại chơi game, sẽ phát hiện mình đã hiểu rõ chiêu thức của BOSS, đánh bại BOSS sẽ trở thành một chuyện dễ dàng.  

             Hướng Đông Tinh nghe Tề Đẳng Nhàn trêu chọc cũng chỉ mỉm cười: “Lúc trước tôi thật sự đã khinh thường anh.”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ thì sao?”  

             Hướng Đông Tinh nói: “Bây giờ vẫn khinh thường anh.”  

             “…” Tề Đẳng Nhàn tức khắc cạn lời.  

             Luận về bản lĩnh chọc giận người khác, Hướng Đông Tinh cũng chẳng thua kém gì hắn!  

             Chẳng bao lâu sau chiếc xe đã dừng trước “Hồng Môn Yến” lần này, tuy không có tám trăm đao phủ trốn kỹ âm thầm đợi Từ Ngạo Tuyết đập ly rượu làm hiệu lệnh, nhưng bầu không khí ở đây lại vô cùng đáng sợ, ẩn hiện luồng sát khí khiến cho người ta không thể không phát hiện ra.  

             Tề Đẳng Nhàn xuống xe, nhẹ nhàng nhảy vài cái, khiến cho gân cốt vốn đã đường thả lỏng càng thêm thoải mái hơn, hắn nói bằng giọng điệu lười biếng: “Hôm nay coi như sự chuẩn bị quan trọng nhất của tôi trước khi trở lại đế đô đi!”  

             Nói xong lời này, đôi con ngươi đờ đẫn của hắn nghiêm túc trở lại, bắt đầu có tiêu cự, đôi mắt sáng tựa trăng rằm!  

             Đây là “Cự linh thần nhãn” trong khái niệm của đạo giáo, cao thủ đánh nhau dùng ánh mắt để nói chuyện, thị lực không đủ coi như thua trước một nửa!  

             Cao thủ võ học cũng rất coi trọng việc luyện tập thị lực của mình, Tề Đẳng Nhàn cũng luyện “Cự linh thần nhãn”. Dưới trời hè chói chang, hắn sẽ nhỏ vào mắt loại thuốc đã được đặc chế, sau đó nằm lên ghế dài, dùng cách vận khí đặc biệt để rèn luyện cho đôi mắt, nhìn chằm chằm vào mặt trời lúc chính ngọ.  

             Dần dà, thị lực của hắn càng lúc càng siêu việt, chỉ cần vận khí đôi chút, huyệt Thái Dương nổi cả gân, hai mắt lập tức sáng như đèn pha, chói mắt người nhìn.  

             “Có khí thế đấy nhỉ.” Hướng Đông Tinh cười, duỗi tay khoác cánh tay hắn, cùng hắn bước lên những bậc thang.  

             Nếu là người đàn ông bình thường, được người con gái ưu tú như Hướng Đông Tinh khoác cánh tay mà đi, có lẽ trong lòng sẽ có thêm chút dũng khí.  

             Nếu là một kẻ công thành danh toại, sợ rằng sẽ chỉ về một phía mà nói: “Nhìn xem, đây là giang sơn mà tôi giành lấy cho người.”  

             Tề Đẳng Nhàn vốn đã vô cùng tự tin, có được tâm cảnh kiên định bất bại, lại được Hướng Đông Tinh cho thêm dũng khí, thiếu chút nữa đã mở miệng nói lời bậy bạ.  

             Hai người vừa tiến vào đã trông thấy bốn người đang ngồi xung quanh bàn ăn.  

             Từ Ngạo Tuyết đứng thẳng người, mỉm cười rạng rỡ nói: “Có khách quý tới thăm, không kịp tiếp đón từ xa! Hoan nghênh hai vị!”  

             Ngọc Tiểu Long mặt lạnh như tiền, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, ánh mắt hai người vô tình va vào nhau.  

             Đôi con ngươi Ngọc Tiểu Long cũng sáng ngời ngời, dẫu mới chỉ là một cái chớp mắt, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hai mắt mình nhói đau, như thể bị đèn laze chiếu vào vậy.  

             “Từ tổng, nhiều ngày không gặp, phong thái vẫn rạng ngời như xưa!” Hướng Đông Tinh bước tới đáp lại lời chào hỏi của Từ Ngạo Tuyết bằng thái độ không nặng không nhẹ.  

             Kẻ thù gặp nhau thường sẽ phùng mang trợn mắt  

             Nhưng hai người này gặp mặt lại cười nói vui vẻ, cho người ta một cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.  

             Nhưng có bao nhiêu mạch nước ngầm đang sục sôi mãnh liệt giữa hai người họ, không có ai đoán biết được.  

             “Là tên này sao?”  

             Khi Triệu Hằng Vũ và Từ Ngọc Giai nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, bọn họ đều ngẩn người, trong lòng cảm thấy khá hoang đường, chàng trai trẻ với điệu bộ lười nhác này đáng để bọ họ liên thủ đối phó à?  

  Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nõn nà trắng như ngọc của Hướng Đông Tinh, bảo cô ta buông tay mình ra.  

             Sau đó, hắn chậm rãi đi tới giữa sảnh, nhưng lại không đi về phía bàn ăn.  

             Đứng ở chính giữa nhà hàng, Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Đừng nói nhảm nữa, lập tức lên hết đi!”  

             Hắn vừa dứt lời, ngay cả Hướng Đông Tinh cũng ngẩn người.  

             Từ Ngạo Tuyết cười lạnh: “Tề Đẳng Nhàn, anh có ý gì?!”  

             Tề Đẳng Nhàn không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén, mỗi lần nhìn qua ai cũng khiến cho kẻ đó có cảm giác như lưỡi đao vừa liếm qua mặt mình vậy.  

             Hướng Đông Tinh tức khắc ngồi xuống bàn, nhấc đũa lên, cười nói: “Tôi cảm thấy hơi đói bụng, mạn phép dùng bữa trước, Từ tổng không ngại chứ?”  

             Hai người có vẻ đã phân công rõ ràng.  

             Cô ta phụ trách xinh đẹp như hoa, ngoan ngoãn ăn cơm; còn hắn phụ trách cầm thương cưỡi ngựa, chinh chiến sa trường.  

             Ngọc Tiểu Long thở dài nói: “Tề Đẳng Nhàn, đừng kích động như vậy, tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn. Chúng ta vẫn có thể giải quyết theo cách hai bên cùng có lợi, không nhất định phải tới bước đường kẻ sống người chết!”  

             Từ Ngọc Giai từ tốn cầm lấy cây thương.  

             Còn Triệu Hằng Vũ cũng từ từ đứng dậy.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play