Tề Đẳng Nhàn từ trong phòng bước ra phòng khách, nhìn thấy Lý Vân Uyển đang xử lý vết thương cho Trần Ngư.  

             Khuôn mặt của Trần Ngư bị xây xát rất nhiều chỗ, mắt kính nát vụn, hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất kể từ khi cô ấy cất tiếng khóc chào đời đến giờ.  

             “Cô Trần, đã điều tra rõ tình tình, là do chính phủ Nam Dương bỏ tiền thuê một tổ chức tên Huyết Khô Lâu ra tay.” Tề Đẳng Nhàn nói với Trần Ngư.  

             “Tôi cũng vừa được tin rồi, vừa nãy cũng định nói với anh, không ngờ anh cũng biết tin này sớm như vậy.” Trần Ngư cười bảo.  

             Lý Vân Uyển nói: “Cô đừng cười nữa, tôi không xử lý được vết thương đâu!”  

             “Ấy chết!” Trần Ngư bị cô ấy mắng mà thấy ngượng ngùng, vội vàng nghiêm mặt lại, để Lý Vân Uyển xử lý gọn gàng miệng vết thương cho mình.  

             Tề Đẳng Nhàn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Xem ra mối quan hệ giữa Trần gia và chính phủ Nam Dương đang gay gắt vô cùng, nếu không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ không dùng tới thủ đoạn cực đoan tới mức này.”  

             Trần Ngư nói: “Không sao hết, lần này tôi không bỏ mạng, khi trở lại Nam Dương, tất nhiên sẽ tìm bọn họ gây phiền phức.”  

             Lửa giận của Trần gia cũng không phải thứ có thể lôi ra để đùa bỡn, mỗi lần đối đầu với nước Nam Dương, lý do chủ yếu của bọn họ đều là vì ích lợi.  

             Với tình hình hiện tại, Trần Ngư toàn mạng trở lại Nam Dương, vậy thì tất nhiên chính phủ đất nước này cũng sẽ phải trả một cái giá tương đương.  

             Trần gia chẳng khác nào một vương tộc khác họ ngụ tại đất Nam Dương, có nguồn quân sự riêng cũng như tài lực lớn mạnh. Nói theo cách này, phe chính phủ Nam Dương chính là bè phái thiên tử, đương nhiên muốn trừ khử vương tộc khác họ kia, nắm giữ toàn bộ quyền hành.  

             Nhưng căn cơ của vương tộc khác họ này đã cắm rễ rất sâu, một bậc thiên tử không có chút quyền lực và địa vị nào như chính phủ Nam Dương cũng chỉ còn cách dùng đến những thủ đoạn hạ đẳng nhất, không có khả năng đối đầu trực diện với bọn họ.  

             “Ngày mai máy bay quân đội sẽ tới Trung Hải tới đón cô, đưa cô trở về Nam Dương bình an vô sự.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             “Có thể tin được chứ? Nếu như không đáng tin, tôi thà đi máy bay bình dân còn hơn.” Trần Ngư nói.  

             Cho dù là quốc gia nào, cho dù là thế lực ra sao cũng không dám ra tay với máy bay bình dân, bởi hành vi này là hành vi khủng bố, sẽ phải đối mặt với hình phạt và sự truy nã của toàn thế giới!  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Rất có uy tín, cũng rất an toàn, cô không cần lo lắng nhiều, chuyện này tôi có thể bảo đảm với cô.”  

             Trần Ngư nói: “Nếu như anh Tề đã nói như vậy, đương nhiên tôi phải tin rồi!”  

             Lý Vân Uyển bôi thuốc đến bước cuối cùng, sau đó cười bảo: “Xong rồi!”  

             Trần Ngư không nhịn được mà hỏi: “Cô cười cái gì?”  

             Lý Vân Uyển không kiêng nể gì mà đáp: “Tôi đang vui sướng khi người khác gặp họa đó!”  

             Trần Ngư nhìn Lý Vân Uyển bằng ánh mắt kinh ngạc, khóe miệng mấp máy chẳng thành lời: “…”  

             Lý Vân Uyển liền đáp: “Hôm nay cô xuất hiện ở công ty, khiến cho tất cả mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, lần đầu tiên được chứng kiến dáng vẻ nhếch nhác này của cô, đương nhiên là tôi thấy rất buồn cười rồi!”  

             Trần Ngư dở khóc dở cười, lắc đầu bất đắc dĩ, khuyên rằng: “Vui sướng khi người khác gặp họa không phải là một việc làm tốt đẹp, không đáng khen đâu.”  

             Lý Vân Uyển cúi đầu thu dọn thuốc sơ cứu, khóe miệng vẫn còn ý cười như cũ, cũng không phải cô ấy cảm thấy vui lắm, chỉ đơn giản là cảm thấy khá thú vị mà thôi.  

             Khó mà tưởng tượng được một người phụ nữ nhã nhặn tự tin như Trần Ngư lại có lúc chật vật, lôi thôi đến thế.  

             Thậm chí Lý Vân Uyển còn muốn đào thật sâu, muốn tìm xem cô ấy còn điều gì kỳ lạ khác hay không, nhất định cũng cực kỳ thú vị!  

             Tề Đẳng Nhàn bảo nhân viên phục vụ của mang chút đồ ăn và rượu vang đỏ tới phòng, hắn kiểm tra trước xem có hay không độc, sau đó mới để Trần Ngư và Lý Vân Uyển ăn bữa khuya.  

             “Tôi vốn định nán lại Trung Hải thêm mấy ngày, thăm thú xem có nơi nào đáng để đầu tư phát triển hay không, không ngờ ngay ngày mai đã phải về nước rồi.” Trần Ngư cầm dao nĩa, cắt một miếng thịt bò mềm mịn, tỏ vẻ tiếc nuối.  

             “Lúc nào cũng có cơ hội, đợi đến khi tình thế ổn định trở lại rồi quay lại đây tham quan cũng không muộn.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Tề Đẳng Nhàn cũng khá sợ hãi, nếu như không cẩn thận để Trần Ngư ngỏm củ tỏi ở chỗ này, vậy thì hắn cũng không đội được cái nổi này, có ma mới biết tai họa gì sẽ chờ hắn ở đằng sau!  

             Lý Vân Uyển nói: “Có thể suy tính đến việc đầu tư công ty dược, nguồn cung cấp dược liệu cho các bệnh viện ở tỉnh Đông Hải chúng ta hầu hết đều đến từ các công ty khác, lĩnh vực này có rất nhiều chỗ trống để phát triển. Tôi thấy các lãnh đạo bên trên cũng muốn để người bản địa thầu vụ này, dù sao thì phù sa cũng đâu thể chảy ruộng ngoài được!”  

             Trần Ngư nói: “Ý kiến hay, vậy tôi sẽ đầu tư cho cô hai trăm triệu USD, cô lo liệu giúp tôi chuyện này là được!”  

             Lý Vân Uyển sửng sốt, nguồn tài lực dồi dào đến vậy sao… Cô ấy mới chỉ thuận miệng nói ra, Trần Ngư đã có thể hào phóng chi ra hai trăm triệu USD sao?  

             Cô ấy không tài nào đoán được, đây rốt cuộc là giàu nứt đố đổ vách, hay là kẻ ngốc nghếch lắm tiền.  

             “Thôi bỏ đi, chuyện của Thiên Lại cũng đã khiến tôi mày váng mắt hoa rồi, hơn nữa tôi cũng hay phải nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình mình nữa. Nếu như mở thêm một công ty dược, vậy thì chắc cái mạng này của tôi cũng đi tong mất!” Lý Vân Uyển từ chối rất quyết đoán.  

             Trần Ngư lại mỉm cười, ánh mắt thoáng thay đổi, dường như cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó nhưng không nói thẳng ra.  

             Ăn một bữa khuya, uống thêm chút rượu, tới khi toàn thân được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến ầm ầm như sóng thủy triều.  

             Trần Ngư ngáp một cái, bảo rằng: “Tôi nghỉ ngơi trước đây.”  

             Nhìn bóng dáng thướt tha lả lướt của Trần Ngư, không hiểu sao Tề Đẳng Nhàn lại cảm thấy có chút tiếc nuối, tới ngày mai, hắn sẽ không còn cơ hội được gặp gỡ cô gái xinh đẹp thông minh tuyệt vời này nữa rồi!  

             “Nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của anh kìa, hứ, hay là anh theo tới tận Nam Dương bảo vệ người ta luôn đi!” Lý Vân Uyển nhéo lỗ tai Tề Đẳng Nhàn, cười hỏi.  

             “Nhìn điệu bộ ghen bóng ghen gió của em đi kia, hừ, sao em không mua một cái lọ mà đựng giấm của mình đi, vậy thì chẳng phải nhà mình đỡ tốn tiền mua giấm rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn dùng ngữ khí y hệt để đáp lời.  

             Lý Vân Uyển im bặt, không nói lại được nữa.  

             Tới nửa đêm, Trần Ngư mơ mơ màng màng rời giường, uống thêm một chút rượu, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại đi ra phòng khách rót nước uống.  

             Cô ấy trông thấy một gian phòng khác vẫn còn le lói ánh đèn, tuy rằng hiệu quả cách âm ở đây rất tối, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng chẳng có lấy chút tạp âm nào.  

             Vì thế, âm thanh mỏng nhẹ kia cũng trở nên rõ ràng hơn.  

             “Chết tiệt!” Trần Ngư khẽ nhướng mày, không nhịn được mà chửi tục một tiếng, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng.  

             m thanh như mưa nhỏ xuống chuối tây kia khiến cho tiếng uống nước của cô ấy chẳng khác nào phường đầu trộm đuôi cướp. Trần Ngư rón rén cất chiếc cốc đi, cẩn thận vặn nắp chai, từ tốn uống nữa, sợ làm hỏng chuyện tốt của người ta.  

             “Em đẹp hay là Trần Ngư đẹp?”  

       Nghe được lời này, Trần Ngư không kìm lòng được mà dừng bước.  

             “Đương nhiên là em đẹp.”  

             “Vì sao? Người ta cao ráo, chân dài, là dạng tiểu thư xinh đẹp. Hôm nay trông thấy cô ấy nói chuyện bằng ngoại ngữ, em mà là đàn ông cũng sẽ hết lòng theo đuổi cô ấy đó.”  

             “Hừ, chân dài mà không đi tất đen thì có tác dụng gì?”  

             Trần Ngư không ngờ đang trong lúc “lâm trận” mà hai người kia vẫn còn tâm trí bàn tới mình, chỉ biết nở nụ cười ngao ngán, sau đó mặt mày cũng dần trở nên tức giận.  

             Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn vừa ra khỏi cửa đã trông thấy Trần Ngư đang ngồi trên sô pha ăn sáng.  

             “Chào buổi sáng, tới đây ăn sáng đi!” Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Trần Ngư nở một nụ cười rạng rỡ, quả thực khiến cho người ta tỉnh cả người.  

             “Ừm, chào buổi sáng…” Tề Đẳng Nhàn vốn cũng không định để ý, nhưng lại trông thấy hai chân Trần Ngư đột nhiên hếch, thay đổi dáng ngồi một cách vô cùng tự nhiên.  

             Sau đó, hai mắt hắn không thể rời ra khỏi cặp chân thon dài kia.  

             Vãi…  

             Bây giờ mà Lý Vân Uyển hỏi lại hắn câu ngày hôm qua, có lẽ hắn cũng không trả lời một cách “khí phách” như vậy được nữa.  

             Sau khi ra khỏi phòng, Lý Vân Uyển cũng sững cả người. Không phải chứ, Trần đại tiểu thư cần gì phải đuổi cùng giết tận như vậy?  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play