“Bíp”

 

Tề Đẳng Nhàn mở cửa biệt thự sơn trang Vân Đỉnh, biệt thự này nằm trên đỉnh núi núi Vân Đỉnh, được mệnh danh là "Vân Đỉnh Thiên Cung".

 

"Tên nhóc này đúng là rất biết hưởng thụ nha, nể tình hắn đem biệt thự này tặng cho ta, lúc trở về sẽ đánh đòn hắn ít đi mấy cái."

 

Tề Đẳng Nhàn để lộ ra nụ cười hài lòng trên mặt.

 

"Vĩnh Dạ quân vương" Sở Vô Đạo, người được kính trọng nhất trong thế giới ngầm của Trung Quốc, lúc trước hắn gia nhập quân đội, sau khi giải ngũ thành lập một tổ chức lớn gồm có những thành viên chủ chốt, lặng lẽ bảo vệ quốc gia này.

 

Tuy nhiên, vì một lần ngoài ý muốn, Sở Vô Đạo phát điên, chém giết tất cả kẻ địch, đồng thời cũng chĩa kiếm về phía những người đã từng là đồng bào của mình. Đến cuối cùng, một vị chiến thần đứng đầu Trung Quốc ra tay, lúc này mới bắt được Sở Vô Đạo đã phát điên, đưa đến nhà tù U Đô.

 

Sở Vô Đạo, có thể mô tả là một truyền kỳ, một thần thoại, được vô số người kính trọng ngưỡng mộ, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy thương tiếc và xót xa.

 

Tề Đẳng Nhàn đã trở thành chủ nhân mới của căn biệt thự bí ẩn có giá trị hai tỷ này.

 

"Đằng Nhàn à, đứa nhỏ Thu Mộng này thật không hiểu chuyện, lại có thể ném cháu ở cục dân chính một mình rồi trở về!"

 

"Cháu yên tâm, chú đã quở trách nó rồi, sắp ăn cơm tối rồi, cháu mau trở về. Cho chú biết địa chỉ, chú sẽ cho tài xế đi đón. ”

 

Còn chưa kịp đi tìm hiểu hết về biệt thự, Tề Đẳng Nhàn đã nhận được điện thoại của Kiều Quốc Đào, điều này khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút ấm áp.

 

Hắn còn nghe thấy loáng thoáng tiếng Kiều Thu Mộng hừ lạnh.

 

Tề Đẳng Nhàn không để Kiều Quốc Đào sai tài xế đến đón mình, chọn một chiếc xe Phaeton khiêm tốn nhất ở trong gara của biệt thự, sau đó lái xe đến Kiều gia.

 

Xe Phaeton đúng thật là rất ít xuất hiện, người không hiểu xe nhìn thấy nó, chỉ nghĩ là một chiếc Passat mười mấy vạn mà thôi.

 

Vừa đến Vân Đỉnh sơn trang, Ngọc Tiểu Long đậu xe ở cửa biệt thự xong, thì nhìn thấy một chiếc xe Phaeton từ đỉnh núi Vân Đỉnh đi xuống, phóng nhanh như tên bắn chạy qua.

 

"Hả? Có phải là anh ta không?”

 

Ngọc Tiểu Long lắp bắp kinh hãi, vô cùng kinh ngạc.

 

"Ai vậy, tiểu thư?" Long Á Nam ở một bên không nhịn được hỏi.

 

Ngọc Tiểu Long chần chờ nói: "Hình như tôi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn từ biệt thự sơn trang Vân Đỉnh đi xuống..."

 

Long Á Nam nở nụ cười, lắc đầu nói: "Tiểu thư, bắt được Kh ủng Bố Chi Vương khiến cho cô bị thương đúng là không nhẹ nha, cô vậy mà cũng có lúc sẽ bị hoa mắt! ”

 

"Tề Đẳng Nhàn là một tên giám ngục nho nhỏ, làm sao có thể được ở trên Vân Đỉnh Thiên Cung?"

 

"Lúc trước cô nhờ mối quan hệ muốn mua căn biệt thự này còn chưa mua được, tôi thấy là gần đây cô quá mệt mỏi rồi, hơn nữa xé bỏ hôn ước trong lòng cảm thấy hổ thẹn, lúc này mới bị hoa mắt. ”

 

Ngọc Tiểu Long nghe xong không khỏi cười, gật gật đầu, cảm thấy cũng có lý, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một giám ngục cấp hai nhỏ bé, làm sao có thể ở lại Vân Đỉnh Thiên Cung này?

 

Biệt thự này, cô đã từng mang thân phận trung tướng của mình ra cũng không thể lấy được!

 

Tề Đẳng Nhàn vừa ngồi vào bàn ăn cơm nhà họ Kiều, đã nhìn thấy trên mặt bàn bày một bát tôm ngâm rượu, hương vị rượu lộ ra mùi thơm ngát, rượu ngâm tôm có màu vàng nhạt.

 

Điều này làm cho Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, hai bình rượu Mao Đài năm mươi năm mà hắn đưa tới sẽ không bị đem đi ngâm tôm chứ?!

 

"Ông nhìn rượu này xem, đổ ra có màu vàng ngà, vừa nhìn đã biết là rượu giả kém chất lượng! Bát tôm ngâm rượu này, tôi đoán là không thể ăn được đâu.” Bàng Tú Vân vô cùng không vui nói, "Ông chọn con rể không tệ nha, lần đầu tiên tới cửa thăm hỏi đã dùng rượu giả lừa gạt ông. ”

 

Mặt mũi Kiều Thu Mộng tràn đầy vẻ khinh bỉ, nói: "Cầm lấy đổ đi, tránh cho ăn xong đau bụng. ”

 

Trên mặt Kiều Quốc Đào hơi giận, trầm giọng nói: "Đẳng Nhàn chắc chắn không phải người như thế, nói không chừng hắn là bị người ta lừa gạt. Để món ăn ở đấy, con không ăn, ba ăn! ”

 

Bàng Tú Vân nhíu mày nói: "Lát nữa lão Quan sẽ tới ngay, ông cảm thấy bày món ăn này ra chiêu đãi người ta thì có thích hợp không? ”

 

Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng cười dài đầy sảng khoái truyền đến, một người đàn ông có vẻ như gần tuổi với Kiều Quốc Đào đi vào.

 

"Đẳng Nhàn, đây là bạn cũ của chú, cháu cứ gọi ông ấy là chú Quan là được rồi! Nếu tâm trạng của chú ấy tốt, có khi sẽ tặng cho cháu hai bức thư pháp, vậy là cháu có thể phát tài rồi." Kiều Quốc Đào cười, nói đùa với Tề Đẳng Nhàn.

 

Lão Quan, thế nhưng là người có quốc hiệu đại sư, là một lão nghệ sĩ, nổi danh toàn bộ Trung Quốc, là nhân vật đứng trên đỉnh, không phải người bình thường có thể gặp được.

 

Tề Đẳng Nhàn lễ phép chào hỏi, lão Quan vừa ngồi xuống, Bàng Tú Vân đã chuẩn bị đem bát tôm ngâm này cất đi.

 

Lão Quan lại nói: "Này, chờ một chút! Tôi nhớ rõ tôm ngâm không phải là món ăn ngon nhất của Tú Vân sao? Đây là không chào đón tôi sao? ”

 

Bàng Tú Vân vội vàng cười nói: "Lão Quan ông nói cái gì vậy! Món tôm hôm nay dùng rượu không thích hợp, đây là rượu giả mà con rể tốt mới tuyển được của Lão Kiều mang tới, tôi sợ ăn xong sẽ đau bụng..."

 

Mũi lão Quan nhăn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng đem bát trong tay Bàng Tú Vân để lên mặt bàn.

 

"Chờ đã, bà nói đây là rượu giả?" Lão Quan lúc này trong lòng rung động, bất chấp lễ nghi gì, cầm đũa liền gắp một con tôm đưa vào trong miệng.

 

Bàng Tú Vân không khỏi kinh hãi nói: "Lão Quan, mau nhổ ra... Ăn xong mắc bệnh gì đó thì phải làm sao? Nếu ông thích, tôi sẽ làm lại cho ông một lần nữa. ”

 

Lão Quan vẻ mặt say mê, sau đó chậm rãi nói: "Vào miệng thơm nồng, một đường xuống cổ họng trơn tuột ngon ngọt, dư vị kéo dài... Đây là rượu ngon hiếm có đó, sợ là Mao Đài năm mươi năm mới có hương vị như vậy! ”

 

Những lời này vừa nói ra, ba người Kiều gia đều không khỏi ngây ngẩn cả người tại chỗ.

 

"Phung phí của trời, phung phí của trời mà! Lão Kiều, nhà anh có mỏ khoáng phải không? Không phải còn nợ thương hội Hắc Long hai mươi triệu tệ, vì thiếu nợ mà sứt đầu mẻ trán à? Sao có thể quay đầu, lại chà đạp Mao Đài cổ năm mươi năm như vậy? "Lão Quan tức giận đến dậm chân, râu cũng đang run lên.

 

Bàng Tú Vân giật mình nói: "Mao Đài cổ năm mươi năm, lão Quan ông không nhầm chứ? ”

 

"Nhầm cái gì mà nhầm! Làm sao tôi có thể nhầm lẫn được? Lần trước uống được loại rượu này là ba năm trước khi hội nghị giao lưu văn nghệ ở đế đô được chính thức tổ chức, hương vị kia, làm cho ta cả đời không thể nào quên được! ”

 

"Không nghĩ tới, mấy người cứ chà đạp rượu Mao Đài cổ đỉnh cấp năm mươi năm này như vậy .Ôi, thật sự là đau lòng chết tôi rồi! ”

 

“Mấy người không uống, có thể đưa cho tôi mà!”

 

Lão Quan tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, lấy Mao Đài cổ năm mươi năm để làm tôm ngâm, thật sự là phung phí của trời mà, trong nhà có mỏ khoáng cũng không thể chơi như vậy đâu.”

 

Ôi, ôi!

 

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt hai mẹ con Bàng Tú Vân và Kiều Thu Mộng toàn là xấu hổ, cũng không biết nên nói cái gì.

 

"Hắn chỉ là một cai ngục nho nhỏ làm sao có thể lấy được loại vật trân quý này, nhất định là lúc trước bị đuổi ra khỏi Tề gia vụng trộm lấy từ Tề gia mang đến đây!”

 

“Hừ! " Trong lòng Kiều Thu Mộng khinh thường, nhưng cũng cảm thấy có chút lãng phí.

Kiều Quốc Đào cười ha ha, nói: "Tôi đã nói hai người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, sao Đẳng Nhàn có thể mang rượu giả đến lừa gạt tôi được! ”

 

Lão Quan cũng bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc..."

 

Sau khi uống ba chầu rượu, Kiều Quốc Đào bảo Tề Đẳng Nhàn đến tập đoàn Kiều thị làm việc.

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhã nhặn cự tuyệt.

 

Kiều Thu Mộng nhìn thấy, trong lòng lại không nhịn được cười lạnh, tới cửa cúi đầu làm con rể, còn cố ý làm bộ đắn đo về chút lòng tự trọng rẻ tiền ấy. Thật lố bịch!

 

Buổi tối, Kiều Thu Mộng và cô bạn thân Lý Vân Uyển của mình gọi video, châm biếm chuyện hôm nay một chút.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play