Hoàng Văn Đào tới tìm Tề Đẳng Nhàn thăm dò, sau đó Tề Đẳng Nhàn thành thật báo cáo.  

             Số vàng năm mươi tỷ của Hướng Đông Tinh, chính cô ta cũng đã công khai tuyên bố với bên ngoài, không có gì phải giấu diếm.  

             Sau khi Hoàng Văn Đào xác nhận vài lần, trợn mắt há mồm, cả người đều  hồn phi lạc phách...  

             Ông ta đã đầu tư vào liên minh thương nghiệp của Từ thị vài ba tỷ, tập đoàn Hướng thị có nền tảng vững chắc như vậy, xem chừng có vẻ ổn hơn!  

             “Tôi thật sự hối hận!" Hoàng Văn Đào tức giận đến mức suýt nữa đấm ngực dậm chân tại chỗ.  

             Dù sao thì hồi trước Tề Đẳng Nhàn đã từng chủ động đến Hoàng gia tìm ông ta nói chuyện, bảo ông ta nhanh chóng rút vốn mà ông ta lại không tin.  

             Khi Vương Vạn Kim rút vốn còn bị mọi người cười cợt một phen, hiện tại xem chừng người giàu nhất Trung Hải như người ta là danh xứng với thực, khứu giác nhạy bén hơn đám người bọn họ nhiều.  

             Hoàng Văn Đào nhìn Tề Đẳng Nhàn, trông mong nói: "Có biện pháp gì giúp cho tôi bảo toàn được khoản tài chính này không?"  

             Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, nói: "Hoàng đại tiên sinh sao lại hỏi câu ngây thơ như vậy, một khi chúng tôi ăn thì nhất định là ăn hết, chẳng lẽ còn chỉ mặt nói không ăn tiền của ông?"  

             Hoàng Văn Đào bất đắc dĩ thở dài, như cha mẹ chết.  

             Mọi người lúc này cũng đã phát hiện tập đoàn Hướng thị có điểm không thích hợp, chẳng qua vẫn đang tự mình lừa gạt mình, nói tập đoàn Hướng thị đang cố gắng chống đỡ, ngoan cố chống chịu đến cuối.  

             “ Tôi hỏi thêm một câu, năm mươi tỷ vàng này ở đâu ra? "Hoàng Văn Đào chua xót hỏi.  

             “Tôi cho!" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.  

             “Hả! Cậu có nhiều tiền như vậy?!" Hoàng Văn Đào khiếp sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn.  

             “Không giống sao?" Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình.  

             Một thân âu phục, ăn mặc chỉnh tề vô cùng, nhìn thế nào cũng ra dáng đại boss.  

             Hoàng Văn Đào cười khổ nói: "Có mắt không biết Thái Sơn, không nghĩ tới cậu lại giàu có như vậy! Kia cái gì, xin Tề tổng cho tôi ít mặt mũi, hỗ trợ liên hệ với Hướng tổng để hợp tác mấy hạng mục được không?"  

             “Dự án cảng nước sâu lợi nhuận lớn như vậy, một mình Hướng thị ăn cũng không hết.”  

             “Có tôi tham gia, chưa nói đến có bao nhiêu lợi ích, nhưng ít nhất có thể bảo vệ hộ tống, không ai dám quấy rối hạng mục này.”  

             Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cười nói: "Được, lát nữa tôi sẽ nói với Hướng tổng.”  

             Hoàng Văn Lãng là người đứng đầu thành phố Trung Hải, Hoàng Văn Đào cũng là thương nhân rất có sức ảnh hưởng ở tỉnh Đông Hải, ông ta chủ động muốn hợp tác, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không có lý do gì để từ chối.  

             Dự án cảng nước sâu ở Đông Hải có lợi nhuận quá lớn, chắc chắn sẽ có nhiều chó mắt đỏ. Thế nên có người có thực lực phối hợp chung sẽ có thể đàn áp được bọn đạo trích kia.  

             "Cám ơn Tề tổng, không có việc gì tôi đi trước. Chỉ là muốn nhắc cậu một tiếng, Từ tổng trở về Đế Đô, cậu phải cẩn thận một chút.” Hoàng Văn Đào thấp giọng nói.  

             "Cám ơn Hoàng đại tiên sinh nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp.  

             Từ Ngạo Tuyết quay về Đế Đô thì có thể làm gì?  

             Chắc là huy động vốn hoặc là chuyển binh cứu viện, đối với chuyện này Tề Đẳng Nhàn đã sớm có dự liệu.  

             Dương Quan Quan đưa Hoàng Văn Đào ra khỏi phòng làm việc, lúc này mới quay đầu nói với người khác: "Cứ như vậy nói tin tức cho ông ta biết, có phải hơi tự cao không?”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: "Hướng Đông Tinh sớm đã tuyên bố mình nhận được năm mươi tỷ đầu tư, có gì đâu mà tự cao?”  

             Dương Quan Quan đăm chiêu nói: "Có thể nhìn ra được, Hoàng đại tiên sinh có vẻ rất hối tiếc."  

             “Có thể không hối tiếc sao? Nhìn mấy tỷ của mình trôi nổi như thế, có thể không hối hận sao được?” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng.  

             Hoàng Văn Đào cũng không có tiền như Vương Vạn Kim, mấy tỷ đó không cánh mà bay ông ta sẽ đau lòng muốn chết, dù gì cũng là tích cóp hơn nửa đời của ông ta.  

             Lúc này, Từ Ngạo Tuyết đang ở Từ gia tại Đế Đô.  

             Các trưởng bối Từ gia mặt ai nấy đều đen như đáy nồi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Ngạo Tuyết.  

             Ngày thường, Từ Ngạo Tuyết có thể kiếm tiền cho bọn họ, là thần tài của họ, không ai dám đắc tội.  

             Nhưng lúc này đây, Từ Ngạo Tuyết đã đem toàn bộ tập đoàn Từ thị đổ hết vào tỉnh Đông Hải, hơn nữa còn có khả năng mất trắng toàn bộ, điều này làm cho lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt.  

             “Ông nội, lần này là cháu sơ suất, nhưng cũng không phải đã hết khả năng lật ngược tình thế.” Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết tái nhợt.  

             Ông cụ Từ ngồi ở trên ghế thái sư, lạnh lùng nhìn cô ta, một lúc lâu sau  mới lên tiếng: "Tiền của chúng ta, có thể rút ra bao nhiêu?"  

             Từ Ngạo Tuyết mấp máy miệng, nói: "Đã đổ vào toàn bộ, trong tay chỉ còn lại khoảng hai, ba tỷ... Nếu như bây giờ rút lui, nhiều lắm có thể rút lại mười phần trăm.”  

             Hướng Đông Tinh gài bẫy thật sự quá sâu, hơn nữa phía sau còn là dây xích liên hoàn, từng vòng từng vòng, một khi cô ta giẫm chân vào liền không bò ra được.  

             Rút ra mười phần trăm vốn, cái này đã không còn gọi là tráng sĩ chặt tay, mà là gọi tráng sĩ mổ bụng…  

             Cho dù lấy tiền về cũng không thể nào duy trì vận hành được tập đoàn Từ thị lớn như vậy!  

             Huống chi còn có nhiều thế lực lớn đang đầu tư rất nhiều tiền vào tập đoàn Từ thị, nếu Từ Ngạo Tuyết thất bại, trách nhiệm phải gánh sẽ rất lớn.  

             Cái nồi này, không ai cõng nổi!  

             Chỉ riêng mười tỷ kia của Ngọc gia, Từ gia đã cõng không nổi... Tuy Ngọc Tiểu Long nhất định sẽ chủ động giúp Từ Ngạo Tuyết đảm đương nhưng tất nhiên phía Ngọc gia vẫn sẽ trách tội.  

             "Vô dụng, Từ Ngạo Tuyết con nhỏ vô dụng này, cầm nhiều tiền như vậy mà bị một xí nghiệp tỉnh Đông Hải đánh bại!"  

             "Từ Ngạo Tuyết cô làm ăn cái gì bọn tôi không biết, ỷ mọi người tín nhiệm cô nên bây giờ cô cầm tiền của chúng ta đi ném đá trên sông đấy à?"  

             "Cô còn mặt mũi trở về Đế Đô đòi tiền sao? Đưa cho cô nhiều tiền như vậy đều mất sạch, cô còn muốn bao nhiêu nữa?!"  

             Người nhà Từ gia sau khi nghe Từ Ngạo Tuyết nói thế, đều tức giận đến tím mặt, mấy chục tỷ bỏ ra mà bây giờ chỉ có thể rút được nhiều nhất mười phần trăm?  

             Hơn nữa, số tiền này còn dính líu tới rất nhiều gia tộc lớn... Trong đó có Khang gia đầu tư vào mười tỷ, con mẹ nó làm gì có ai mà cõng được món nợ này?!  

             Từ Ngạo Tuyết thấp giọng nói: "Chúng ta chưa có thua, vẫn còn lá bài cuối cùng!"  

             "Ông nội, cho cháu mượn người..."  

             “Cháu trở về để lật ngược ván bài này!”  

             Ông cụ Từ vỗ nhẹ trán mình, sau đó trầm giọng nói: "Ngạo Tuyết, đây là cơ hội cuối cùng của cháu, hy vọng cháu có thể nắm chắc.”  

             “Cháu muốn người nào, ông nội đều cho.”  

             "Nhưng nếu như cháu không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vậy thì trách nhiệm cuối cùng sẽ do một mình cháu gánh vác!"  

             Từ Ngạo Tuyết trịnh trọng gật đầu: "Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ làm được!”  

             Lúc này bố mẹ Từ Ngạo Tuyết dùng ánh mắt lo lắng nhìn con gái.  

             Bọn họ biết, con gái mình quá cao ngạo, có thể làm cho người kiêu ngạo như cô ta trở về Đế Đô cúi đầu xin xỏ mọi người, nhất định là vô cùng khó giải quyết.  

             “Tề gia cũng để ở chỗ chúng ta năm tỷ, liên lạc với người Tề gia một chút, để cho bọn họ ra mặt." Ông cụ Từ trầm ngâm một lát, nói với Từ Ngạo Tuyết.  

             “Cháu cũng đang có ý này, để cháu đến Tề gia một chuyến." Từ Ngạo Tuyết trầm giọng đáp.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play