Lúc Dương Quan Quan đến, Hoàng Sung đã đến trước rồi.  

             Cô ta rút điện thoại ra xem giờ, mới có bốn giờ bốn mươi!  

             Sáng sớm không có nhiều xe, nên đi một mạch là tới, nhanh hơn bình thường rất nhiều.  

             "Hi, sư muội, em đến rồi à, chào buổi sáng!" Hoàng Sung mỉm cười vẫy tay, chào hỏi cô ta.  

             "Sư muội? Sao tôi lại là sư muội?!" Dương Quan Quan cau mày, tức giận nói.  

             "Bởi vì tôi bái sư trước chứ sao! Nên cô chỉ có thể là sư muội của tôi." Hoàng Sung cười nói.  

             Dương Quan Quan càng cảm thấy không thoải mái, một lát sau, trên mặt cô ta lại lộ ra một nụ cười nham hiểm, nói: "Vậy thật ngại quá, chắc đến lúc đó anh phải gọi tôi là sư nương rồi."  

             "Ơ!"  

             Câu nói này khiến Hoàng Sung nghẹn gần chết, không nói lại được câu nào.  

             Người so với người, thật khiến người ta tức chết, ai bảo anh ta không phải phụ nữ cơ chứ, hơn nữa còn phải là một người phụ nữ ngực to...  

             Cửa chính sân trong mở ra, dường như là chuẩn bị cho hai người họ.  

             Hai người bước vào trong sân, đợi Tề Đẳng Nhàn ra ngoài.  

             Đợi đến năm giờ, vẫn chưa thấy ai.  

             Dương Quan Quan không nhịn được bắt đầu nổi cáu, nói: "Anh ta đâu? Không phải đã nói là sáng sớm năm giờ đến à? Sắp chết rét đến nơi rồi, còn chưa thấy mặt đâu!"  

             Hoàng Sung cũng bất đắc dĩ cười khổ, không dám lải nhải nói gì, Dương Quan Quan dám phàn nàn, anh ta thì không dám đâu, miễn cho lại bị Tề Đẳng Nhàn đạp cho cái.  

             Đến năm giờ mười, Tề Đẳng Nhàn mới mặc một bộ quần áo thể thao ngáp ngắn ngáp dài từ bên trong đi ra.  

             "Tề tổng, anh có ý gì, hôm qua còn nói anh ghét nhất là người đến muộn, bảo chúng tôi đúng năm giờ đến đây, không được muộn một phút nào!"  

             "Anh xem đi, giờ đã năm giờ mười rồi, chính anh cũng đến muộn mười phút rồi!"  

             "Anh nói xem, sao lại như vậy?!"  

             Dương Quan Quan vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, lập tức tức giận chất vấn.  

             Hôm qua, cũng chính vì tên xấu xa Tề Đẳng Nhàn, khiến tinh thần cô luôn bất an, phiền muốn chết đi được.  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người ra, sau đó cười nói: "Đúng vậy, tôi không thích người khác đến muộn, nhưng tôi thích thỉnh thoảng đến muộn!"  

             "Mẹ nó!" Câu trả lời của Tề Đẳng Nhàn khiến Dương Quan Quan đơ người ra, một lúc lâu sau, không nhịn được chửi tục một câu.  

             Khóe miệng của Hoàng Sung cũng không ngừng run rẩy, trong lòng âm thầm chửi rủa, bọn họ đến sớm hai mươi phút, lại đợi Tề Đẳng Nhàn thêm ba mươi phút nữa, chịu rét tròn nửa tiếng đồng hồ.  

             "Đi thôi, chạy lên núi với tôi đi!" Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

             Tề Đẳng Nhàn dẫn đầu chạy lên, hai người chạy theo sau.  

             Dương Quan Quan cũng là kiện tướng thể thao, vẫn luôn duy trì tần suất một tuần ba ngày đến phòng tập, nên tố chất cơ thể cũng khá tốt, chạy lên núi cũng rất nhẹ nhàng.  

             Hoàng Sung thì càng không phải nói, ra từ bộ đội đặc chủng, thể lực xuất sắc hơn người thường không biết bao nhiêu lần.  

             Chạy đến đỉnh núi, Tề Đẳng Nhàn tìm một cái sân thích hợp để luyện võ, rồi nói với hai người: "Hôm nay là buổi học đầu tiên của chúng ta, buổi học đầu tiên này, chúng ta sẽ tập thứ cơ bản nhất, trung bình tấn."  

             Hoàng Sung lập tức vào tư thế, nói: "Thế này đúng không? Trước đây ở trong quân đội ngày nào chúng tôi cũng phải trung bình tấn, làm lâu hơn ai hết."  

             Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, rồi đạp vào đùi anh ta một cái, Hoảng Sung kêu thảm thiết, lập tức ngã nhào xuống đất.  

             "Biết cưỡi ngựa thế nào không?" Tề Đẳng Nhàn nói.  

             "Không phải như thế hả?" Hoàng Sung kinh ngạc nói.  

             "Dương Quan Quan, cô nói xem, ngồi trên lưng ngựa là cảm giác như thế nào?" Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

             Dương Quan Quan suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nhấp nhô lên xuống, tầm nhìn bao quát."  

             Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: "Đúng vậy, thế cậu thấy đứng trung bình tấn như thế, có cảm thấy nhấp nhô lên xuống không, có thấy tầm nhìn bao quát không?"  

             Câu hỏi của Tề Đẳng Nhàn khiến Hoàng Sung ngẩn người, anh ta nói: "Vậy phải đứng như nào?"  

             "Cậu nhìn này." Hai chân Tề Đẳng Nhàn mở ra, ngồi xổm xuống, sau đó, cột sống hắn bắt đầu cử động, cơ thể hơi nhấp nhô lên xuống, cho người ta cảm giác vô cùng linh hoạt.  

             "Luyện võ không phải là luyện hình thức, mà là luyện ý chí tinh thần!"  

             "Nếu cậu đứng yên ở đó như một con ngựa chết, thì lấy đâu ra ý chí tinh thần? Từ đầu đến cuối  

             dùng cơ đùi kéo căng cơ thể, chỉ khiến cậu cảm thấy càng đứng càng mệt!"  

             "Cưỡi ngựa giúp mọi người vui vẻ, thư giãn, cảng ngồi càng thấy thoải mái."  

             "Cậu đá tôi thử xem."  

             Hoàng Sung nghe vậy, lập tức hăng hái, cố hết sức đá mạnh một cái vào cẳng chân của Tề Đẳng Nhàn!  

             "Bộp!"  

             Anh ta đạp một cái, Tề Đẳng Nhàn hơi rung chân, cơ thể nhấp nhô một cái, lập tức đứng vững.  

             Trong lòng Hoàng Sung vô cùng chấn động, cú đá đấy của anh ta, đến cả cọc gỗ cũng có thể đã gãy, vậy mà chỉ khiến cơ thể Tề Đẳng Nhàn hơi nhấp nhô một chút?  

             "Khởi phục đôn thân nhược bôn mã, lăng không hư đỉnh thần hình khai!"  

             "Câu vè này, là tổng kết của buổi luyện tập ngày hôm nay, cũng là tinh túy hai người phải nắm vững."  

             "Nào, ra đây đứng, mặt hướng về phía đông, hướng tầm mắt ra xa, tìm cảm giác cưỡi ngựa."  

             Tề Đẳng Nhàn vẫy tay bảo hai người bọn họ đứng ở vách núi, bắt đầu trung bình tấn.  

             Tề Đẳng Nhàn đứng ở một bên, giải thích điều quan trọng trong trung bình tấn, nói: "Tôi quyết định dạy hai người Hình Ý Quyền trước, bời vì Hình Ý Quyền là một trong những môn võ thuật học nhanh nhất. Trong giới võ học có câu, thái cực mười năm chưa xuất đạo, Hình Ý một năm đánh chết người."  

             "Hai người một người học quyền luyện lá gan, một người học quyền để báo thù."  

             "Vậy nên, Hình Ý cũng là môn võ thuật thích hợp nhất."  

             Dương Quan Quan có hơi ấm ức, có thể đừng treo bên miệng chuyện cô ta nhát gan được không hả?  

         Hai người bọn họ mới đứng được tầm ba phút, đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rồi, trên trán đổ mồ hôi, hơi thở cảng ngày càng nặng nề, một chút cảm giác thoải mái cũng không tìm được.  

             "Thả lòng, nhất định phải thả lỏng, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc dùng cơ đùi để chống đỡ."  

             Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn cầm một cành cây đánh vào vị trí đang gồng lên của Dương Quan Quan và Hoàng Sung, đánh rất mạnh tay.  

             Trôi qua thêm một phút, Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nổi cáu nói: "Dương Quan Quan, nhìn mông cô cong thành hình gì rồi, cô cưỡi ngựa là nằm sấp trên ngựa à?"  

             Nói dứt lời, anh ta đến vỗ vào mông Dương Quan Quan một cái.  

             Dương Quan Quan bị dọa giật mình, đang định nổi giận, nhưng vừa quay đầu lại, đã đụng phải anh mắt vô cùng lạnh lùng nghiêm khắc của Tề Đẳng Nhàn, cả bụng lửa giận lập tức bị nghẹn lại, chỉ cảm thấy đối phương thật đáng sợ.  

             "Đứng đàng hoàng cho tôi, đừng lúc nào cũng nghĩ đến dùng lực, như vậy rất mệt, phải tìm được cảm giác càng lúc càng cảm thấy thoải mái."  

             "Nắm vững được cảm giác này, thì coi như là hai người đã nhập môn."  

             "Câu vè vừa nãy tôi bảo hai người, rất quan trọng, biết chữ nào quan trọng không?"  

             Tề Đẳng Nhàn biến thành một thầy giáo vô cùng nghiêm túc.  

             Hoàng Sung dè dặt nói: "Không? Nhà phật đối với chữ không..."  

             "Không cái đầu cậu ý! Cậu còn không nữa, thì dứt khoát làm hòa thượng luôn đi cho tôi, ngu ngốc!" Tề Đẳng Nhàn không lưu tình mắng nói, "Dương Quan Quan cô nói xem!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play