“Anh nhất định phải chết, anh dám dùng súng bắn anh trai tôi, tội này không nhỏ đâu!”  

             “Dù anh có là tổng giám đốc của Tianlai Capital thì cũng đừng hòng thoát được!”  

             Dương Phỉ Phỉ phách lối hét lên, trong xã hội nước Hoa thì dùng súng bắn người là một tội danh rất nặng.  

             Tề Đẳng Nhàn lại yên tâm rằng mình đã có chỗ dựa vững chắc, hắn chỉ cười nói: “Còn lải nhải lắm lời nữa, có tin ông đây một nhát cho cô ngã lăn đùng ra đất luôn không?”  

             Sắc mặt Dương Phỉ Phỉ tái nhợt, nhất thời cô ta không thốt lên được một lời nào nữa. Cô ta đã từng chứng kiến sự tàn nhẫn của Tề Đẳng Nhàn, hắn đã giết con hãn huyết bảo mã kia chỉ bằng một mũi tên duy nhất!  

             Cô ta không dám trêu vào hắn, chưa chắc tên điên Tề Đẳng Nhàn kia không dám bắn mình thật.  

             Tổng cộng Dương Viễn Sơn gọi hai cuộc điện thoại, cuộc thứ nhất là gọi cho Đổng Thụy, người phụ trách sơn trang Vân Đỉnh.  

             Cuộc thứ hai là gọi cho trưởng phòng Vương thuộc cục An ninh quốc gia thành phố Trung Hải.  

             “Thằng họ Tề kia, mày có giỏi thì đừng chạy!” Dương Viễn Sơn đặt điện thoại di động xuống rồi hung hăng nói.  

             “Chạy? Nói đùa gì thế? Các người bắt nạt thư ký của tôi đến mức này mà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho các người hay sao?” Tề Đẳng Nhàn cười gằn đáp lại. Trong giây phút này, dường như hắn đã biến thành đại ma vương.  

             Trong lòng Dương Quan Quan có đôi phần cảm kích hắn, mỗi lần cô ta gặp khó khăn là hắn lại đứng ra che chở.  

             Hắn chỉ hơi hung ác một chút mà thôi, cũng có thể gọi là người tốt mà!  

             Chút tình cảm ấm áp vừa dâng lên trong lòng Dương Quan Quan, cô ta đã thấy Tề Đẳng Nhàn hung hăng quay đầu lại, bắt đầu mắng mỏ mình!  

             “Lần sau cô để tâm thêm một chút có được hay không vậy?”  

             “Còn nữa, cô có thể học thêm chút bản lĩnh được không?”  

             “Lần nào cũng bị người ta bắt nạt, cô không phiền chứ ông đây vừa phiền vừa mệt lắm!”  

             “Lần sau cô mà để người khác bắt nạt nữa thì ông đây cũng không muốn quản đâu!”  

             “Lúc nào về thì ở yên đấy để tôi dạy thêm một hai chiêu, xốc lại tinh thần đi, đừng có ủ rũ suốt ngày nữa hiểu không?!”  

             Dương Quan Quan sửng sốt vì một tràng những câu mắng của Tề Đẳng Nhàn, mặt đỏ tới mang tai, đứng dậy.  

             “Cô đúng là đồ chỉ giỏi bắt nạt người nhà mình, suốt ngày chỉ biết to giọng với cấp trên, cô thử lấy cái sức lực mà cô đã dùng để đập bàn tôi hồi xưa ra trước mặt hai đứa khốn nạn này xem nào?”  

             “Lần sau tôi mà còn thấy cô co rúm vào thế này nữa là tôi bắn cho một phát đấy!”  

             Tề Đẳng Nhàn càng nói càng thấy tức.  

             Hắn cũng đâu còn cách nào khác, Dương Quan Quan trước mặt người ngoài thì sợ sệt yếu đuối, trước mặt mình thì đấm đá bình bịch, giận không nói nổi.  

             Dù sao không có so sánh thì cũng không có đau thương mà.  

             Dương Quan Quan bị mắng xẹp miệng, suýt thì bật khóc, Tề Đẳng Nhàn lại trợn mắt quát to: “Khóc đi xem nào, cô mà dám khóc thì tôi sẽ đập cho cô một trận rồi nói tiếp!”  

             Dương Quan Quan khịt mũi một cái, sợ tới nỗi không dám khóc.  

             Thấy cô ta tỏ ra ngượng ngùng, Tề Đẳng Nhàn cũng có cảm giác hình như mình đã quá nóng nảy. Hắn bèn dịu giọng nói: “Được rồi, đừng buồn nữa, để lát tôi phân tích cho cô hiểu ra.”  

             Dương Quan Quan cũng biết mình quá hèn nhát, gặp trắc trở thì muốn lùi bước, lúc nào cũng nghĩ rằng phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích của tất cả mọi người, không có dũng khí đối đầu trực diện với khó khăn như Tề Đẳng Nhàn.  

             Mới ban nãy thôi, Tề Đẳng Nhàn vừa ra tay đã nổ súng bắn vào chân Dương Viễn Sơn, Dương Quan Quan không thể có được lòng can đảm như vậy, chỉ biết thầm ngưỡng mộ trong lòng.  

             “Đúng là đồ thỏ đế.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ, giơ tay vuốt má Dương Quan Quan, cũng hơi xót xa vì cô ta bị tát.  

             Từ khi hắn quen Dương Quan Quan đến bây giờ, mỗi lần có chuyện không may xảy đến thì người bị thương lại là cô ta.  

             Dương Quan Quan khịt mũi, nhẹ nhàng giơ hai tay ra nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn, không chịu buông, như thể cô ta đã tìm được chỗ dựa.  

             Lúc này, người mà Dương Viễn Sơn gọi là Đổng Thụy đã tới.  

             Ông ta xuất hiện rất nhanh, mang theo hơn mười vệ sĩ tư nhân, những vệ sĩ này đều được trang bị súng lục, hơn nữa còn là những người có giấy chứng nhận sử dụng súng hợp pháp.  

             “Đổng quản lý, ông tới thật đúng lúc!”  

             “Tôi đang muốn hỏi xem công tác an ninh của sơn trang Vân Đỉnh các người thế nào đây?”  

             “Các người để một tên hung hãn xông vào nhà tôi trong tình trạng có súng, làm tôi bị thương, uy hiếp đến an toàn tính mạng của tôi!”  

             Dương Viễn Sơn lập tức hét to, thái độ hừng hực khí thế, muốn Đổng Thụy đứng ra đòi lại công bằng cho mình.  

             Đổng Thụy là một người đàn ông khá mập, cao khoảng hơn mét tám, tạo nên áp lực rất mãnh liệt cho người đứng đối diện ông ta. Ông ta híp mắt nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, trên mặt đầy sát khí.  

             Đổng Thụy lại quay đầu cười với Dương Viễn Sơn: “Dương thiếu gia cứ yên tâm, chúng tôi sẽ xử lí tên này cho cậu!”  

             Vừa dứt lời, Đổng Thụy bước lên một bước, đứng ngay trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             “Ông Đổng quản lý à… Sự việc không như những gì anh ta nói đâu, thực ra họ đã lừa tôi đến đây để uy hiếp tôi, sau đó mới…” Dương Quan Quan nhỏ giọng giải thích.  

             Đổng Thụy khoát tay ngắt lời cô ta: “Tôi không muốn nghe mấy lời bao biện nhảm nhí của hai cô cậu! Tôi không quan tâm lý do là vì sao nhưng sự thật là hai cô cậu đã nổ súng bắn người, còn xâm nhập trái phép vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh chúng tôi!”  

             “Như thế nghĩa là không nể mặt tôi, không coi trọng thể diện của sơn trang Vân Đỉnh này!”  

             “Dám xông vào biệt thự tư nhân trong sơn trang Vân Đỉnh chúng tôi nghĩa là dám phạm vào luật lệ của tôi, là đang khiêu khích uy quyền của tôi!”  

             Dương Viễn Sơn cười nhạt, Đổng Thụy là nhân vật có số có má kể từ khi sơn trang Vân Đỉnh bắt đầu khai trương, chuyên quản lý khu này, không biết đã bao nhiêu người bị ông ta “dạy dỗ” đến chết.  

             Tề Đẳng Nhàn dám xông vào biệt thự mà anh ta mua trong sơn trang Vân Đỉnh, nghĩa là hắn hoàn toàn không đặt Đổng Thụy vào trong mắt, huống chi hắn còn nổ súng bắn người!  

             “Sao cô phải sợ sệt thế?” Tề Đẳng Nhàn có chút bất mãn liếc nhìn Dương Quan Quan, hắn chỉ thấy lời giải thích của cô ta đã hạ thấp uy phong của mình.  

             Dương Quan Quan ngượng ngùng rụt cổ, mím môi không nói nữa.  

             Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, quay sang nói với Đổng Thụy: “Tôi cũng sống trong sơn trang Vân Đỉnh nên tới thăm nhà anh ta, không được hay sao?”  

         Đổng Thụy ngẩn người, hỏi lại: “Cậu sống ở khu nào?”  

             “Vân Đỉnh Thiên Cung trên đỉnh núi Vân Đỉnh.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.  

             Nghe vậy, Dương Viễn Sơn bật cười rồi nói: “Vân Đỉnh Thiên Cung là sản nghiệp do Vĩnh Dạ quân vương Sở Vô Đạo mua lại, mày mà cũng có tư cách ở lại đó sao? Hay là mày định bịa chuyện y như lần trước, nói là Sở Vô Đạo đã tặng Vân Đỉnh Thiên Cung cho mày?”  

             Đổng Thụy hỏi: “Hình như Dương thiếu gia biết một số chuyện?”  

             “Thằng này suốt ngày nói nó sống ở Vân Đỉnh Thiên Cung là để ra vẻ ta đây lừa người khác thôi, lần trước nó đã bị vạch trần, không ngờ da mặt nó lại dày đến mức nói dối trước mặt Đổng quản lý.” Dương Viễn Sơn cười nhạo.  

             Đổng Thụy gật đầu, sau đó cười lạnh nhìn Tề Đẳng Nhàn: “Tôi chính là người phụ trách sơn trang Vân Đỉnh, Vân Đỉnh Thiên Cung là ai mua lại, tôi cũng hiểu rõ như lòng bàn tay. Cậu muốn lừa tôi bằng cái tên đó à? Có phải cậu coi thường chỉ số thông minh của tôi?”  

             Tề Đẳng Nhàn ừ một tiếng, trả lời: “Đúng là tôi nghĩ chỉ số thông minh của ông hơi thấp.”  

             Nghe hắn nói vậy, Đổng Thụy giận tím cả mặt.  

             Ông ta vung tay, mười mấy tên thuộc hạ đều giơ súng nhắm thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, chỉ đợi ông ta ra lệnh là sẽ bắn Tề Đẳng Nhàn thủng lỗ chỗ như một cái sàng ngay lập tức.  

             Dương Phỉ Phỉ vỗ tay: “Bắn chết hắn đi, hắn đã mang súng xông vào biệt thự của chúng tôi còn dám làm anh tôi bị thương, dù ông có hạ lệnh bắn chết hắn thì người khác cũng không bắt bẻ được gì!”  

             Đổng Thụy cũng cười: “Làm thế thì có vẻ hơi đơn giản, không có gì vui hết.”  

             Dương Phỉ Phỉ sửng sốt, sau đó bật cười: “Được lắm, Đổng quản lý muốn chơi thế nào thì cứ chơi! Nhất định ông phải chơi đùa hắn đến chết mới được!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play