Thực ra chừng nào bản thân vẫn còn chưa trở nên mạnh mẽ thì Dương Quan Quan cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với nhà họ Dương ở Ma Đô nữa.  

             Có điều lần này là hai người Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn chủ động tìm tới gặp cô ta.  

             Hơn nữa họ còn nói, nếu cô ta không đi theo họ thì họ sẽ đổ bỏ tro cốt của mẹ cô ta.  

             Dương Quan Quan bị hai người họ nắm lấy điểm yếu, đành nhắm mắt lên xe đi cùng.  

             Chiếc xe một đường chạy về hướng sơn trang Vân Đỉnh.  

             Dương Quan Quan ngồi ở phía sau, có chút bối rối không biết nên ứng phó thế nào, tay chân cũng chẳng biết đặt vào đâu.  

             “Không ngờ nền tảng của tập đoàn Hướng thị lại vững chắc như vậy, nếu không sử dụng một số biện pháp thì chỉ sợ ba tỷ mà nhà họ Dương chúng ta đặt vào Từ Ngạo Tuyết sẽ đổ sông đổ biển hết.” Dương Viễn Sơn nói, sắc mặt âm trầm.  

             “Phải đấy… Thế nên bọn chị mới tìm đến em gái Quan Quan nè!” Dương Phỉ Phỉ vừa cười ha ha vừa quay đầu lại nói với Dương Quan Quan.  

             Dương Quan Quan chỉ thấy sởn tóc gáy, hai người kia rốt cuộc đang có âm mưu gì?  

             Dương Quan Quan không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc hai người muốn làm gì? Nói thẳng ra không được hay sao?”  

             Dương Phỉ Phỉ biến sắc, lạnh giọng nói: “Đừng có hỏi nhiều, lát nữa bọn tao sẽ nói! Mày còn lắm mồm nữa thì tao đổ tro mẹ mày đi ngay bây giờ luôn đấy.”  

             Dương Quan Quan giận tới nỗi mặt đỏ bừng bừng, cả người run bần bật, không ngờ đối phương lại uy hiếp cô ta bằng thủ đoạn vô liêm sỉ như thế.  

             Có điều trong lòng cô ta cũng cảm thấy hơi buồn bã, bởi vì từ khi mẹ cô ta bỏ đi, cô ta và mẹ đã không còn liên lạc.  

             Đột nhiên nghe được chuyện mẹ mình đã qua đời từ miệng Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn, cô ta nhất thời có chút ngẩn ngơ, bao nhiêu cảm xúc phức tạp hòa vào nhau, cảm giác buồn bã cũng theo đó mà xuất hiện.  

             Đến cửa một biệt thự thuộc quyền sở hữu của Dương Viễn Sơn, chiếc xe ngừng lại.  

             Dương Quan Quan theo chân hai người kia bước vào biệt thự.  

             “Ký đi.” Dương Viễn Sơn bỗng nhiên lấy ra một hợp đồng đặt trước mặt Dương Quan Quan.  

             Nội dung hợp đồng là Dương Quan Quan chấp nhận từ bỏ quyền thừa kế tài sản, họ đã canh cánh chuyện này từ lâu lắm rồi.  

             Khi còn ở nhà họ Dương, họ tìm mọi cách để hành hạ Dương Quan Quan cũng là nhằm mục đích đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Dương, bớt đi một con người chia quyền thừa kế tài sản trong tương lai sau này.  

             Dù cha của Dương Quan Quan có đần độn ngu ngốc đến mấy thì ông ta vẫn có quyền được phân chia tài sản thừa kế!  

             Đầu óc Dương Quan Quan trống rỗng, cô ta cắn răng: “Tro cốt của mẹ tôi đâu?!”  

             Dương Phỉ Phỉ lấy một bình tro cốt ra từ dưới ghế sô pha, đá nó lăn lông lốc trên sàn nhà rồi dùng chân giẫm lên, nói: “Ở đây này!”  

             “Chị mau bỏ chân ra cho tôi!” Hai mắt Dương Quan Quan đỏ vằn lên, cô ta chỉ hận không thể xé nát Dương Phỉ Phỉ.  

             Dương Phỉ Phỉ cười lạnh, thậm chí còn dồn hết trọng lượng cơ thể lên cái chân đang giẫm trên bình tro cốt rồi nói: “Mày mau đặt bút ký xuống hợp đồng đi, đừng có cò kè mặc cả với tao. Còn lắm mồm nữa là tao đạp một cái cho tro cốt của mẹ mày vương vãi ra khắp sàn rồi hốt bỏ vào cống thoát nước đấy nhé!”  

             Dương Viễn Sơn cũng cười, anh ta nói: “Đừng có ngớ người ra đó nữa, mau tranh thủ thời gian mà ký đi, tài sản của nhà họ Dương không thuộc về mày.”  

             “Hồi xưa mẹ mày gả vào nhà họ Dương cũng chỉ để âm mưu chiếm đoạt vinh hoa phú quý của bọn tao.”  

             “Lẽ ra ông chú đần độn của tao không nên được nhận quyền thừa kế tài sản nhà họ Dương.”  

             “Sự xuất hiện của mày lại càng là một sai lầm ngoài ý muốn!”  

             Nghe những lời nói cay nghiệt độc ác phát ra từ miệng họ, trái tim của Dương Quan Quan như tan nát thành từng mảnh.  

             Dù mẹ cô ta có thực sự ấp ủ suy nghĩ muốn chiếm của cải hay không thì cô ta cũng đâu có lỗi lầm gì.  

             Rốt cuộc họ cũng là người thân ruột thịt chung một dòng máu, cần gì phải vì quyền kế thừa một phần tài sản mà cứ mãi dồn ép không tha, thậm chí chỉ hận không thể giết chết cô ta?  

             “Chúng ta vốn là người một nhà, sao hai người phải đi đến bước đường tuyệt tình như vậy cơ chứ?” Dương Quan Quan rưng rưng nước mắt, nghiến răng hỏi.  

             “Người một nhà? Mày xứng sao?”  

             “Thứ con hoang đê tiện như mày cũng xứng có tên trong gia phả nhà họ Dương ở Ma Đô bọn tao ư?”  

             “Còn lâu tao mới thừa nhận rằng tao là người một nhà với mày, tao không có thứ người nhà như mày.”  

             Dương Phỉ Phỉ giẫm lên bình tro cốt mà nói liền mấy câu, khí thế hừng hực, gương mặt cô ta đầy vẻ miệt thị khinh thường, như thể trong mắt cô ta thì Dương Quan Quan cũng chỉ là một con thạch sùng thấp kém đến tột độ.  

             Dương Viễn Sơn cũng tỏ ra buồn cười, anh ta lắc đầu: “Dương Quan Quan, mày đừng mộng tưởng cao xa nữa, nhà họ Dương bọn tao chưa bao giờ coi chúng mày là người trong gia đình!”  

             “Thậm chí khi ông chú của tao chết thì tất cả mọi người cũng tỏ ra thờ ơ hệt vậy thôi. Chưa chắc thái độ đó không có liên quan gì đến sự ra đời của mày đâu!”  

             “Nếu ông ta không ở bên con đàn bà thấp kém là mẹ mày rồi sinh ra mày, vậy thì có lẽ mọi người sẽ vui lòng coi ông ta như người trong gia đình đấy!”  

             Dương Phỉ Phỉ bỗng giẫm một cái thật mạnh vào bình tro cốt, cười mỉa mai: “Mày có ký không? Không ký thì tao đá văng cái thứ này đi ngay lập tức!”  

             “Chị… Chị đừng đá, tôi ký là được chứ gì.” Hai mắt Dương Quan Quan đẫm lệ, thế nhưng cô ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cầm bút lên.  

             Cô ta ký tên lên hợp đồng thật nhanh, thậm chí khi cây bút dừng lại, cô ta còn có cảm giác được giải thoát như thể đã trút được một gánh nặng trong tim.  

             Từ trên xuống dưới nhà họ Dương, ai ai cũng muốn cô ta phải buông bỏ quyền thừa kế tài sản, nhưng vì cô ta cho rằng đây là thứ mình và mẹ xứng đáng có được nên luôn nắm lấy thật chặt mà chưa từng buông tay.  

             Hiện tại cô ta buông bỏ thứ mà mình đã cố chấp níu lấy từ lâu, bỗng nhiên lại thấy nhẹ nhõm đến kỳ lạ.  

             Tuy rằng cô ta đã phải chịu đựng hơn hai mươi năm bị giày vò ở nhà họ Dương, thực sự rất không đáng…  

             Thấy Dương Quan Quan ký tên mình vào hợp đồng, hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ đều nở nụ cười đắc ý.  

             Hơn hai mươi năm, cuối cùng họ cũng có thể bắt con khốn này buông bỏ quyền thừa kế tài sản!  

             “Tôi đã ký tên rồi đấy, hai người trả tro cốt của mẹ tôi cho tôi được chưa?!” Dương Quan Quan nghẹn giọng hỏi, hai tay cô ta siết chặt, mặt cắt không còn giọt máu.  

             Nghe vậy, Dương Phỉ Phỉ bật cười một tiếng, vẫn giẫm mạnh lên bình tro cốt mà không hề có ý định bỏ ra.  

             Trên mặt Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn cùng treo nụ cười đắc thắng.  

             Dường như Dương Quan Quan đã ý thức được điều gì, sắc mặt cô ta lại càng thêm tái nhợt. Cô ta hét lớn: “Các người không giữ lời hứa sao?!”  

     Dương Phỉ Phỉ hỏi lại: “Lời hứa à? Chỉ những người có thân phận ngang hàng với nhau mới có tư cách nhắc đến vấn đề hứa hẹn.”  

             “Mày nghĩ thứ thấp hèn đê tiện như mày có đủ tư cách để bọn tao hứa hẹn bất cứ thứ gì hay sao?”  

             “Hay mày bị chập mạch ở đâu đó rồi nên mới có cảm giác mình sở hữu thực lực đủ mạnh mẽ để ngồi ngang hàng với bọn tao?”  

             Dương Viễn Sơn quay sang nói với Dương Quan Quan: “Bọn tao còn một điều kiện nữa, chỉ cần mày đáp ứng được điều kiện đó thì bọn tao sẽ lập tức trả bình tro cốt cho mày.”  

             Dương Quan Quan giận dữ nói: “Trả bình tro cốt của mẹ tôi lại cho tôi!”  

             Cô ta muốn xông tới giành lại!  

             Dương Viễn Sơn không để cô ta được như ý, anh ta giơ tay, một cái tát thật mạnh giáng thẳng vào mặt Dương Quan Quan!  

             “Bốp!”  

             Tiếng động chát chúa vang lên, Dương Quan Quan bị tát mạnh tới nỗi ngã lăn ra đất, khóe miệng rướm máu, hai mắt thất thần.  

             Dương Viễn Sơn cười gằn, khom lưng cúi xuống, túm tóc Dương Quan Quan rồi kéo cô ta lên khỏi mặt đất: “Tao cho mày cơ hội mà mày từ chối à? Thích dùng bạo lực phải không? Mày nghĩ mày làm được hả?!”  

             Vừa dứt lời, anh ta đã thẳng tay ném Dương Quan Quan xuống đất.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play