"Thua thì thua, quỳ làm gì?"   

             Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, không còn cách nào khác chỉ đành lắc đầu.  

             Chẳng qua là Hoàng Sung nói rất nghiêm túc: "Xin Tề tổng nhận tôi làm đồ đệ!"  

             Mọi người lấy lại tinh thần, thì ra tên này muốn bái sư!  

             Từ An suy sụp ngồi xổm trên mặt đất, Hoàng Sung là tướng tài đắc lực của ông ta, thế mà bây giờ lại dám ở ngay trước mặt ông ta, bái Tề Đẳng Nhàn làm sư, vậy ông ta còn thể diện nào để mà sống nữa đây? Đồng thời cũng khiến ông ta có một loại cảm giác đau nhói vì mất phụ tá đắc lực!  

             Không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói với vẻ vô cùng khó chịu: "Tại sao tôi phải thu nhận cậu làm đồ đệ?"  

             Không có ai ngờ tới việc Tề Đẳng Nhàn sẽ nói ra một câu như vậy.  

             Hoàng Sung cũng không đoán được Tề Đẳng Nhàn sẽ nói như vậy.  

             Dù sao anh ta cũng là một người có thực lực, nếu có thể nhận anh ta làm đồ đệ, cũng coi như có một người trợ lực.  

             "Tôi có thù muốn báo!" Hoàng Sung ngẩn người, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, sau đó mới kích động nói.  

             Tề Đẳng Nhàn không cảm xúc nói: "Chuyện này liên quan đến tôi à!?"  

             Hoàng Sung trợn tròn mắt, có ai từ chối người khác như vậy à?  

             Dựa theo kịch bản, thì hắn phải hỏi là, có thù gì muốn báo?  

             Sau đó, anh ta sẽ kể mối hận thù sâu nặng của chính mình, tiếp theo đối phương sẽ xúc động nhận anh ta làm đồ đệ?  

             "Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, vậy tôi không đứng lên!" Hoàng Sung ấm ức nói.  

             "Vậy thì cậu cứ quỳ." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, chẳng quan tâm mà thôi.  

             Mọi người ồ lên, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại từ chối một người tài cấp cao như Hoàng Sung, dù sao trước đây người ta cũng là một bộ đội đặc chủng  cấp cao của quân đội nhà nước, nếu nhận anh ta thì có thể làm được rất nhiều chuyện.  

             Kết quả là Tề Đẳng Nhàn trực tiếp từ chối một cách vô tình.  

             Từ An căm hận liếc nhìn Hoàng Sung, hôm nay cảm thấy thể diện của bản thân đã mất sạch bởi vì thằng ranh này.   

             Mã Hồng Tuấn không kiềm được mà nhỏ giọng nói: "Tề tổng, Hoàng Sung là người rất có bản lĩnh, nếu cậu nhận cậu ta làm đồ đệ, để cậu ta dốc sức phục vụ cho cậu, thì chắc chắn rất tuyệt!"  

             Tề Đẳng Nhàn không vui nói: "Tôi có nhận đồ đệ không, hình như là không có liên quan đến thiếu đà chủ Mã? Nếu ông thích, thì để cậu ta bái ông làm sư đi!"  

             Mã Hồng Tuấn nghẹn đỏ cả mặt vì câu nói này của hắn, chỉ cảm thấy tên đứng trước mặt này đúng là khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng, ông ấy vì tốt cho hắn, hắn lại khiến ông ấy đầy một bụng tức.  

             Chính mình có ý tốt suy nghĩ cho hắn, kết quả là lại bày ra vẻ mặt thờ ơ như vậy, đúng là khiến người ta tức chết mà.  

             "Nếu không phải vì tôi đánh không lại cậu, khẳng định tôi sẽ đánh thành đầu chó!" Trong lòng Mã Hồng Tuấn bực bội oán giận, im lặng lui về sau.  

             Diệp Phong nghĩ thầm: "Thiếu đà chủ Mã không hiểu rõ con người của Nhị đương gia, kỹ năng giỏi nhất của Nhị đương gia là giễu cợt người khác."  

             Người hiểu rõ tính cách của Tề Đẳng Nhàn như Diệp Phong, căn bản sẽ không lên tiếng vào lúc này, đến lúc đó người khó coi vì bị giễu cợt chính là mình.  

             Tề Đẳng Nhàn đá văng tờ giấy quảng cáo dưới chân, quay đầu nói với Từ An: "Còn người có thể chiến đấu nữa không? Một người giỏi nhất, chứ đừng làm lãng phí thời gian của tôi."  

             Nếu lúc trước hắn nói những lời này, thì khẳng định sẽ bị mọi người chế nhạo, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện vô cùng thần kỳ của hắn, không có ai hé răng nói nửa lời.  

             Thế nào là toàn năng, đây chính là toàn năng!  

             Đứng trên một tờ giấy quảng cáo nho nhỏ nhưng vẫn có thể tránh được bay phát đạn, quả thật là siêu nhân!  

             Từ An quay đầu nhìn thoáng qua đám cấp dưới của mình, chỉ thấy bọn họ đều sợ hãi rụt rè, lập tức ông ta cảm thấy rất thất vọng.  

             Hiển nhiên là thực lực của Tề Đẳng Nhàn đã làm những này sợ hãi, không có ai bước lên phía trước.  

             "Chúng ta đường đường là phân đà Long Môn, thế mà lại bị một thằng ranh trẻ con này đánh đến mức không có người dám ra mặt!?" Trong lòng Từ An chỉ cảm thấy hoang đường, tức giận tới mức không đứng dậy nổi, chỉ có một loại cảm giác bất lực.  

             Ông ta siết chặt nắm đấm, sau đó vứt điếu xì gà xuống đất, đứng dậy với gương mặt tối sầm: "Chúng ta đi thôi!"  

             Sau khi nói xong lời này, ông ta vung tay lên, đi về phía cánh cửa đầu tiên.  

             Nhóm cấp dưới của Từ An liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi gầm mặt đầy nhục nhã, đi theo phía sau ông ta rời khỏi nơi này.  

             Tiếng cười sang sảng của Mã Hồng Tuấn vang vọng toàn bộ quán bar ngay lập tức, ông ấy lớn tiếng nói: "Đà chủ Từ, ông khoan hãy đi!"  

             Lập tức bước chân của Từ An trở nên loạn choạng, suýt chút nữa đã té ngã xuống mặt đất.  

             Nếu hôm nay không nhờ Tề Đẳng Nhàn, thì công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã của Mã Hồng Tuấn sẽ phải đóng cửa, sau đó ông ta có thể từ từ chỉnh đốn Mã Hồng Tuấn.  

             Đến lúc đó, ông ta có thể từng bước xâm chiếm thế lực phía sau của Mã Hồng Tuấn, có thể đá Mã Hồng Tuấn ra khỏi phân đà, từ đó ông ta sẽ hoàn toàn trở thành người nắm giữ quyền tổ chức trọng.  

             "Nhất định phải tìm cách diệt trừ Tề Đẳng Nhàn, nghe nói thiếu đà chủ Văn Tư Thuận phân đà Long Môn ở Thượng Hải là một thiếu niên tài giỏi, đồng thời còn bái Nham Toái Lưu một đại tông sư ở nước Bành Kiệt làm thầy, tuy rằng chỉ mới 30 tuổi, nhưng đã có thể xông pha khắp Đông Nam!"  

             "Không bằng chúng ta mời thiếu đà chủ Văn Tư Thuận đến đây, để cậu ta đối phó Tề Đẳng Nhàn?"  

             Gương mặt Từ Dương âm trầm, anh ta nói với cha của mình.  

             Đôi mắt Từ An phát sáng ngay lập tức, ông ta nói: "Ý tưởng này không tồi! Bây giờ bên phân đà Long Môn ở Thượng Hải đang đấu tranh giành quyền lực vô cùng kịch liệt, chúng ta đề nghị điều kiện với Văn gia, mời Văn Tư Thuận đến đây để giúp đỡ, khẳng định là cậu ta sẽ không từ chối."  

             Thính lực của Tề Đẳng Nhàn rất kinh người, thế mà có thể nghe được hai cha con Từ An và Từ Dương thảo luận muốn mời ai đó về để đối phó với hắn.  

             Nhưng mà đối với hắn mà nói thì cũng không sao, tới đây thì càng tốt.  

             Một người tới giết một người, hai người tới thì giết hai người.  

             Lúc này Hoàng Sung vẫn còn đang quỳ, cố chấp muốn Tề Đẳng Nhàn nhận anh ta làm đồ đệ.  

             Tề Đẳng Nhàn không muốn quan tâm, vỗ mông chuẩn bị rời khỏi đây.  

             Mã Hồng Tuấn giữ hắn lại, ông ấy nói: "Tề tổng à, đừng vội đi như thế, lúc này chúng ta mới hoàn thành việc lớn, không ăn mừng một bữa à? Tôi có gọi vài cô gái đến đây, cùng uống vài ly đi."  

             Tề Đẳng Nhàn xua tay nói: "Thôi, tôi không thấy hứng thú."   

             Lập tức Mã Hồng Tuấn nói với giọng điệu vô cùng đáng tiếc: "Vậy thì tiếc quá, mấy cô gái đó là con lai giữa Hoa quốc và Tuyết quốc, mới vừa đến công ty của tôi để tìm chỗ nương tựa, còn tươi mới vẫn chưa được ai hưởng thức."  

     "Hả?" Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, dừng bước chân.  

             "Để tôi gọi người chở Tề tổng về." Mã Hồng Tuấn nói.  

             "Thôi, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên tôi gặp Mã tổng, không thể làm mất vui như vậy."  

             "Nếu Mã tổng đã nhiệt tình mời tôi như vậy, tôi chỉ đành ở lại chung vui!"  

             "Tôi không quan tâm đến những cô gái lai đó, chủ yếu là muốn uống rượu thôi."  

             Trên mặt Tề Đẳng Nhàn lộ ra nụ cười xán lạn, xoay người nắm lấy tay Mã Hồng Tuấn.  

             Mã Hồng Tuấn sửng sốt ngay lập tức, sau đó cười phá lên, ông ấy nói: "Được được được, hôm nay có thể chiêm ngưỡng tửu lượng cao của Tề tổng!"  

             Trương Nhu đứng ở một bên không khỏi nhẹ nhàng hừ một hơi từ lỗ mũi, cô ta khịt mũi khinh thường: "Đàn ông đều là một loại chim!"  

             Diệp Phong lúng túng nói: "Tiểu Nhu, em đừng vơ đũa cả nắm như vậy!"  

             Vừa ngồi xuống không được bao lâu, Mã Hồng Tuấn đã gọi các cô gái ra ngoài, một nhóm người đẹp da trắng chân mặc váy ngắn và mang tất chân màu đen, khuôn mặt xinh đẹp lanh lợi như có thể véo ra nước.  

             Có thể nói là xinh đẹp hơn những Hot girl nổi tiếng trên mạng rất nhiều, kết hợp với vẻ đẹp cổ điển của con gái Hoa quốc, cộng thêm dáng người cao gầy và tính cách của con gái Tuyết quốc, quả thật là rất hoàn hảo.  

             "Hai cô ngồi xuống bên cạnh Tề tổng đi,  từ từ uống với Tề tổng hai ly!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play