Nghiêm túc mà nói, đây là Tề Đẳng Nhàn lần đầu tiên hẹn hò cùng Kiều Thu Mộng.   

             Tề Đẳng Nhàn cũng không có kế hoạch gì hay ho, nếu đi dạo phố hoặc xem phim thì cũng không có gì thú vị. Hắn đơn giản là đi cùng Kiều Thu Mộng đến siêu thị mua một ít đồ ăn vặt cùng một cái thảm sau đó lái xe tới bờ biển.  

             Trải thảm trên bờ cát xong, hắn xếp đồ ăn vặt ra rồi ngồi hóng gió biển, phơi nắng ấm, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh sau buổi trưa.   

             “Anh có tiến bộ đấy.” Kiều Thu Mộng không khỏi cười, nói.  

             “Tiến bộ chỗ nào?” Tề Đẳng Nhàn hơi ngờ vực hỏi.  

             “Khi anh còn nhỏ mang tôi đi chơi, tìm không thấy chỗ nào chơi nên chọn nghĩa trang liệt sĩ." Kiều Thu Mộng kể lại, nghĩ đến vẫn thấy buồn cười.   

             “Khụ khụ khụ...” Tề Đẳng Nhàn ho khan liên tục .   

             Việc đó đã không thể chỉ gọi là làm bậy thôi nữa rồi, đó gọi là chơi ngu. Hiện tại hắn nghĩ lại vẫn cảm thấy xấu hổ muốn chết, làm gì có ai đưa bạn gái đi chơi lại tìm đến nghĩa trang liệt sĩ.    

             Xem ra Kiều Thu Mộng ấn tượng rất sâu sắc với lần đó, nhưng cũng bình thường thôi, rốt cuộc lần đó chơi ngu quá mà, người bình thường không ai nghĩ ra được trò đó.   

             Kiều Thu Mộng lười biếng nằm phơi nắng, cô ta cởi hẳn giày ra, cuộn chân nhích lại gần hắn.    

             Hiện tại Tề Đẳng Nhàn đã có thể xưng là EQ cao, đương nhiên hắn không cần con gái phải chủ động mở miệng. Hắn duỗi tay ôm bả vai cô ta, kéo người vào trong lòng ngực.   

             Đôi chân dài của Kiều Thu Mộng ẩn dưới chiếc tất chân màu da, dưới ánh nắng mặt trời phiếm ánh sáng ấm áp giống như mời gọi Tề Đẳng Nhàn thử xem cảm giác vuốt đôi chân này có tuyệt như trong tưởng tượng của hắn hay không.    

             “Anh vẫn phải về đế đô đúng không? Tôi nhớ rõ anh đã nói là sẽ lấy lại gấp bội những gì đã mất.” Kiều Thu Mộng lười nhác hỏi.  

             “Đúng vậy, nhưng mà trước đó tôi phải càng mạnh mẽ hơn mới được." Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, hắn duỗi tay che trán của cô ta để đỡ ánh nắng chiếu thẳng vào mắt Kiều Mộng Thu.   

             Năm đó Tề Bất Ngữ hung hãn điên cuồng là vậy nhưng cuối cùng cũng không thể đánh bại được thế lực kia. Đến cuối cùng gặp phải tình cảnh bốn phía là địch, nhà họ Tề không thể không đuổi hai ba con hắn đi.  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy, bản thân hắn nỗ lực hơn ba mình, nếu hắn nỗ lực như vậy hẳn là sẽ mạnh hơn ba hắn.   

             Có lẽ không đến mấy năm là hắn có thể hiên ngang quay về đế đô, sau đó hắn sẽ khiến những kẻ năm đó bắt nạt hắn phải trả giá!  

             Kiều Thu Mộng nói “Vậy sẽ rất nguy hiểm đúng không? Lúc đó ngay cả Tề gia cũng phải thỏa hiệp.”  

             Tề Đẳng Nhàn lập tức nói “Không có đứa bé nào là không nhớ mẹ, nếu bọn họ cưỡng bức tách bọn tôi ra vậy phải nghĩ đến nhất định tôi sẽ trở về!"  

             Kiều Thu Mộng khe khẽ thở dài, về vấn đề của Tề Đẳng Nhàn, cô ta kỳ thật biết rất nhiều, thậm chí cô ta đôi khi khó tránh khỏi hơi đồng tình với hắn.   

             “ y? Trên đùi cô sao dính nhiều cát thế, để tôi phủi đi giúp cô." Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nói, bàn tay cũng tự nhiên vươn ra.  

             Chà, cái đùi này thật là co giãn, xúc cảm thật tuyệt. Tất da chân vừa xa hoa vừa mịn màng, vuốt thử, cảm giác không khác so với tưởng tượng là bao.   

             Tại giây phút này, Tề Đẳng Nhàn giải quyết xong vấn đề vẫn làm mình bối rối từ lúc Kiều Thu Mộng cởi giày nằm xuống.  

             Kiều Thu Mộng lại nhịn không được nhẹ nhàng trợn trắng mắt, quyết đoán ấn tay Tề Đẳng Nhàn lên đùi mình, sau đó cô ta nâng người lên, tập kích về hướng miệng hắn.   

             Kiều Thu Mộng nhiệt tình chủ động hơi quá mức, vậy mà ép Tề Đẳng Nhàn có chút ngạt thở, một hơi hô hấp dài nhưng trong lúc hôn môi cũng không đủ dùng.   

             “Khụ khụ khụ, cô phóng túng như thế không tốt lắm nhỉ?” Tề Đẳng Nhàn thở hổn hển hỏi.   

             “Sợ cái gì, đều đã là vợ chồng già rồi!” Kiều Thu Mộng lại nói hết sức hào phóng, vậy nhưng mặt cô ta cũng đỏ rần.   

             Tề Đẳng Nhàn cười khổ, vợ chồng già à...Nhưng đến tận lúc ly hôn giữa hai người vẫn chưa xảy ra chuyện gì.    

             Cái gì cũng chưa phát sinh...  

             Trái lại sau khi ly hôn tình hình đột nhiên không giống trước kia. Điều này thật sự làm người ta cảm thấy hi vọng mới tới. Quả thật đúng là nữ thần số mệnh như kỹ nữ trà xanh, luôn thích dùng loại vui đùa ác ý này trêu chọc người khác.   

             “Reng reng reng..."  

             Tiếng di động vang lên không hợp thời điểm, cắt ngang bầu không khí mập mờ. Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bản thân hẳn là có thù oán với cái điện thoại này, mỗi lần đến thời điểm quan trọng là lại bị tiếng điện thoại chen vào.   

             Sau khi hắn nhìn thấy người gọi điện là Diệp Phong thì càng không vui, anh ta giúp được mình một chuyện nhỏ thì bắt đầu lên trời à?  

             Tề Đẳng Nhàn nhận cuộc gọi, tức giận nói “A lô!”  

             Diệp Phong cũng không bị hắn dọa mà nghiêm túc trình bày “Nhị đương gia, đã xảy ra chuyện rồi!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, hỏi “Xảy ra chuyện gì? Anh từ từ nói.”  

             Diệp Phong nói ngay “Chuyện là thế này, Từ An đã hẹn đàm phán với toàn bộ nhà cung cấp vật liệu xây dựng trong thành phố Trung Hải, đề nghị họ từ chối cung cấp vật liệu cho tất cả xí nghiệp có quan hệ với tập đoàn Hướng thị."  

             “Từ An là cái cọng lông nào, anh nói rõ ràng xem?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày hỏi.   

             “...” Diệp Phong không khỏi cạn lời, vị này thật đúng là quý nhân hay quên, “Từ An chính là giám đốc của chi nhánh Long Môn tại Đông Hải đấy ạ, Từ Dương là con của ông ta!”   

             Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng nhớ lại cái tên này, khó chịu nói “Sau đó thì sao?”   

             Diệp Phong nói “Hiện tại nguyên liệu dùng cho công trường của giám đốc đều là từ phó giám đốc Kỳ Hạ dùng vật liệu của Hồng Mã để cung cấp, phó giám đốc đương nhiên không chịu đồng ý yêu cầu vô lý này của Từ An."  

             “Vì thế, hôm nay Từ An nhắc tới chuyện này, ông ta muốn đến quán bar Tiểu Tĩnh để bàn vấn đề đó."   

             “Tôi đoán ông ta hẳn là sẽ dùng thủ đoạn cho nên thông báo trước cho cậu một tiếng."   

             “Nhỡ tôi không gánh được, bị chặt đứt nguồn cung cấp hàng hóa dẫn tới trì hoãn mối làm ăn của cậu thì tôi không chịu nổi trách nhiệm đâu!”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhạo, nói chuyện cũng đường hoàng đấy nhưng cuối cùng còn không phải là muốn cho mình ra mặt dọn dẹp ổn chuyện này hay sao?   

             Tuy nhiên, nếu chuyện này liên quan đến ích lợi của hắn thì đúng là hắn nên ra mặt giải quyết.   

             “Hẳn là do tập đoàn Hướng thị gần đây quá nổi tiếng nên liên minh kinh tế Từ thị bên kia cũng rục rịch, muốn nhân cơ hội tạo thêm quyền lợi..." Diệp Phong nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn.  

             Ai cũng nghĩ là Từ Ngạo Tuyết nắm chắc thắng lợi, nhưng biểu hiện của tập đoàn Hướng thị lại làm cho người bất an.  

             Đông Hải Long Môn giúp đỡ cho xí nghiệp tập đoàn Hổ môn, Từ An có lẽ đầu tư vào liên minh kinh tế Từ thị một khoản tài chính không nhỏ nên cũng muốn được chia phần.  

             Hiện tại, ông ta đứng ngồi không yên, muốn chèn ép tập đoàn Hướng thị từ nhiều phương diện khác.    

             Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói “Tôi biết rồi, đêm nay tôi sẽ qua đó.”  

             Diệp Phong cười nói “Có Nhị đương gia lại đây vậy thì chuyện gì cũng có thể dẹp ổn, tôi thật sự yên tâm!"   

             Vừa dứt lời, Diệp Phong cúp điện thoại.   

             “Làm sao vậy?” Kiều Thu Mộng chờ Tề Đẳng Nhàn tắt điện thoại xong mới quan tâm hỏi han.   

             “Việc nhỏ thôi, đêm nay tôi phải đi quán rượu Bóng Đêm một chuyến.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Nghe thấy bốn chữ “quán rượu Bóng Đêm”, đầu óc Kiều Thu Mộng đau như bị điện giật sau đó một ít ký ức tràn vào.  

             Cô ta dần dần nhớ lại một chút việc diễn ra lúc trước tại quán bar , sau đó bắt đầu xấu hổ.    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play